Vương Văn Quảng không muốn tranh luận với vợ, nhưng cũng không chịu nhún nhường, một mình cắm đầu đạp xe nhanh về phía trước.
Triệu Trân Trân nhìn theo bóng lưng của anh, cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.
Vì chuyện này mà Vương Văn Quảng cứ xụ mặt suốt mấy ngày, mấy đứa Kiến Dân biết cha tức giận nên đều cố ý tránh anh. Triệu Trân Trân cũng không dỗ dành anh như trước nữa.
Do đó, không khí trong nhà khó tránh khỏi có chút buồn tẻ.
Mẹ Trương không biết chuyện, còn cho rằng Triệu Trân Trân ở nhà chồng không được vui vẻ nên quay ra trút giận lên chồng, hai vợ chồng vì chuyện này mà cãi vã. Điều này cũng đã từng xảy ra trước đây.
“Trân Trân, có phải mấy ngày nay cô làm việc quá mệt không? Trông sắc mặt có chút không tốt!”
Bởi vì dự định muốn chuyển ra khỏi nhà công vụ nên Triệu Trân Trân không định thuê mẹ Trương nữa. Một mặt có khả năng không đủ phòng ở, mặt khác ở nhà tầng trệt không được riêng biệt giống ở nhà công vụ, nhất định sẽ có nhiều giao thiệp với hàng xóm. Vậy nên cho dù cô có bốn đứa con thì việc thuê người giúp việc cũng rất chướng mắt.
Việc mẹ Trương sẽ đi đâu cô cũng nghĩ rồi. Vốn dĩ mẹ Trương là người giúp việc của nhà mẹ chồng cô, tới lúc đó để bà ấy qua đó là được. Hơn nữa Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên tuổi đã cao, quả thực cũng cần một người giúp việc.
Mặc dù Triệu Trân Trân nghĩ như vậy nhưng Tiểu Kiến Minh hiện tại còn quá nhỏ, còn chưa đầy một tuổi. Mặc dù đại học có một nhà trẻ chuyên biệt, cũng nhận những đứa trẻ nhỏ như vậy, nhưng mỗi giáo viên phải chăm sóc mấy đứa nhỏ nên chắc chắn không thể chăm sóc tỉ mỉ như mẹ Trương.
Do đó, cô có chút do dự chưa hạ được quyết tâm.
Triệu Trân Trân đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau của Kiến Dân và Kiến Quốc.
Dù cho Kiến Dân chỉ ra đời sớm hơn Kiến Quốc khoảng nửa tiếng, nhưng bình thường cậu bé lại rất ra dáng một người anh trai, có lúc em trai Kiến Quốc không nhịn được mà chơi xấu thì cậu bé cũng vẫn luôn nhường nhịn. Hơn nữa lúc ở trường Kiến Dân còn được cho làm lớp phó, mà cậu bé học cũng giỏi hơn Kiến Quốc. Lúc bình thường Kiến Quốc cũng vẫn luôn đi theo sau anh trai, nghe lời anh trai. Đương nhiên cũng có lúc cả hai tranh cãi vài câu với nhau, nhưng cũng rất ít khi cãi vã lớn tiếng như thế này.
Triệu Trân Trân vốn định làm bánh đậu đỏ cho mấy đứa nhỏ ăn tối nên đang ở trong bếp, cô mau chóng rửa tay, vội vàng lau khô qua loa rồi chạy ngay ra ngoài.
Hai đứa nhỏ đứng dưới cửa sổ kế bên giá sách, vừa nhìn thấy mẹ mình chạy vội tới thì đình chiến ngay lập tức. Nhưng nhìn mặt thì đúng là không ai chịu thua ai cả. Nhất là Kiến Quốc, mặt vừa đỏ vừa cau mày rồi nghiến răng ken két, nhìn là biết đang rất bực bội.
Triệu Trân Trân kéo một cái ghế đến ngồi xuống, sau đó vừa cười vừa nói: “Có thể nói cho mẹ biết tại sao hai đứa lại cãi nhau không?”
Vương Kiến Quốc giành nói trước: “Mẹ! Anh bắt nạt con, anh hết thích con rồi!”
Triệu Trân Trân vỗ vai cậu mấy cái rồi nói: “Vậy con nói xong rồi đúng không? Đến lượt Kiến Dân nói thử xem xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Kiến Dân thấy rất ấm ức, hôm nay cậu cũng rất bực bội, nếu Vương Kiến Quốc không phải em trai ruột của cậu thì cậu đã đánh nó từ lâu rồi.
Kiến Dân cắn môi rồi nói: “Mẹ! Lần trước ông nội có cho con và em trai mỗi người một cây bút máy, nắp bút của con có màu vàng, còn Kiến Quốc thì là màu đen. Em ấy thích màu vàng nên muốn đổi với con, nhưng con cũng thích màu vàng nên không muốn đổi với em ấy, vậy mà em ấy lại dám lén đổi đi! Con chỉ mới biết vào mấy phút trước thôi đó! Con muốn em đổi lại với con nhưng em không chịu!”
Triệu Trân Trân cũng vỗ lên vai nó mấy cái, rồi xoay đầu lại hỏi Kiến Quốc: “Anh con nói có đúng không? Có phải con đã lén đổi bút máy đi không?”