Vương Kiến Quốc bĩu môi không nói gì, Triệu Trân Trân lại xoa đầu thằng bé mấy cái rồi nói: “Kiến Quốc à! Mẹ hỏi con cái này, nếu bút màu vàng là của con, mà anh con lại muốn đổi với con thì con có đồng ý đổi không?”
Vương Kiến Quốc hết nhìn mẹ mình rồi đến nhìn anh trai, rồi bỗng nhiên mếu môi bật khóc, vừa khóc lớn tiếng vừa la to lên: “Mẹ bất công! Ông nội cũng không công bằng! Mọi người đều thích anh trai hơn con! Tại sao bút của anh trai lại màu vàng mà bút của con thì lại là màu đen chứ? Đến thầy của bọn con cũng có nói, vàng là thứ đắt tiền nhất trên thế giới đó!”
Vốn dĩ Triệu Trân Trân còn thấy hơi đau lòng khi thấy Kiến Quốc khóc lớn tiếng như vậy, nhưng lúc này lại bị cậu làm cho dở khóc dở cười. Cô nhìn Kiến Dân rồi nở nụ cười, sau đó tiến lên ôm chầm lấy Kiến Quốc rồi nói: “Con trai ngoan, con với anh trai đều là cục cưng của mẹ hết, con nói mẹ bất công, vậy con nói mẹ nghe một chút, mẹ đã thiên vị anh con cái gì nào?”
Vương Kiến Quốc vừa khóc vừa cố nghĩ trong đầu xem mẹ đã thiên vị anh mình cái gì, nhưng cậu bé nghĩ đến nổ đầu cũng chẳng nhớ ra chuyện gì, bèn nói chuyện với vẻ không phục: “Dù mẹ không bất công nhưng ông nội thì lại có đó. Tại sao ông cho anh trai bút màu vàng, mà lại cho con bút màu đen chứ?”
Vương Kiến Dân tức tới mức thở hổn hển rồi nói: “Ông nội cũng rất công bằng đó! Ông cho bọn mình quà giống nhau cả mà! Chỉ có màu sắc khác nhau thôi, anh còn nhớ là đã để em chọn trước nữa! Chẳng phải em lấy túi đó là vì bên trong đó còn có thêm một cục tẩy hình con mèo đó sao!”
Vương Kiến Quốc nghe anh trai nói xong, tuy có cảm thấy hơi đuối lý một chút nhưng vẫn không phục nói: “Lúc đó là do em không nhìn thấy, chứ nếu nhìn thấy bút màu vàng thì em chắc chắn sẽ lấy nó!”
Vương Kiến Dân nghe thấy em trai nói vậy thì rất tức giận, cậu bé ưỡn ngực thẳng lưng rồi đi đến trước mặt em trai, trợn mắt lên nói: “Rõ ràng là em tự chọn, giờ em có hối hận đi nữa thì cũng chỉ tự trách em thôi! Giống như đợt thi trước vậy, có câu em xem không kỹ nên làm sai thì bị thầy trừ điểm thôi! Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc em vốn dĩ biết làm mà sửa lại cho em hay sao?”
Tuy Vương Kiến Quốc bị anh trai làm cho nghẹn họng không nói được gì, nhưng vẫn còn thấy không phục nói: “Vẫn là bút máy màu vàng tốt hơn, ông nội không công bằng!”
Vương Kiến Dân nghe xong thì tay nhanh hơn não, nâng tay lên muốn đánh em trai, Triệu Trân Trân vội vàng ngăn cậu lại, sau đó nói: “Kiến Dân! Con mang hai cây bút máy lại đây đi!”
Triệu Trân Trân cầm hai cây bút máy trên tay nhìn đi nhìn lại hết lần này đến lần khác, rồi vừa cười vừa nói với hai đứa con trai: “Kiến Dân, Kiến Quốc, ngoại trừ việc màu sắc không giống nhau thì bọn nó hoàn toàn giống nhau cả, cho nên mới nói, ông nội mua hai cây bút không cùng màu chỉ để phân biệt cho rõ thôi, chứ không phải do ông không công bằng đâu!”
Vương Kiến Dân gật đầu, Vương Kiến Quốc vẫn chỉ cúi gầm mặt xuống tỏ ra không vui vẻ gì.
Lúc này Tiểu Kiến Xương cầm cây bút máy lóe ánh bạc trong tay, vừa nói vừa cười hi hi: “Mẹ ơi! Đây là cây bút mà ông nội cho con, nhưng con vẫn còn nhỏ quá nên vẫn chưa cần dùng đến lắm, anh hai lại khóc đến mức này rồi, hay mình cho anh cây này nhé?”
Vương Kiến Quốc lại không cảm thấy cây bút màu bạc đẹp hơn màu đen bao nhiêu, nên chỉ lắc đầu rồi nói: “Con không cần!”
Tiểu Kiến Xương cũng không tức giận, chỉ đưa bút lại cho mẹ rồi chạy đi chơi bóng tiếp.
Triệu Trân Trân vẫn chỉ đưa lại cây bút đen cho Vương Kiến Quốc, sau đó nói: “Kiến Quốc, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng hơn rồi, tổng cộng ông nội đã mua ba cây bút có ba màu vàng, đen và bạc, con cũng đã tự chọn màu đen rồi. Nếu sau đó có hết thích, muốn đổi bút với anh trai thì bắt buộc phải có được sự đồng ý của anh trai trước đã.