Vừa dứt lời thì có một bà lão tóc hoa râm bước đến, nhặt chiếc ghế cũ và mấy bộ quần áo bị rách trên đất lên ôm vào lòng rồi nói với vẻ cầu xin: “Con rể à, ông bà ta đã nói rồi, tiết kiệm là đức tính tốt của con người, mấy đồ này vẫn còn tốt, đừng vứt!”
Bí thư Tiêu chỉ có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì rồi nhíu mày đi vào trong nhà.
Anh ta cởi bỏ cái áo rách đang khoác trên người ra trong cơn tức giận, làm lộ cái áo sơ mi và áo len sạch sẽ đang mặc bên trong ra, chị Chu đi vào trong theo chồng, rồi vừa cười vừa nói: “Cơm nấu xong hết rồi, giờ dọn ra luôn chứ?”
Bí thư Tiêu quan sát phòng ngủ của mình thật kỹ, may là lần nào anh ta cũng kiên quyết, nên trong phòng cũng chỉ có một cái giường, một cái bàn và cái tủ quần áo hai cửa mà không có món đồ tạp nham nào, nhìn thoải mái hơn so với bên ngoài và ngoài sân không biết bao nhiêu. Anh ta rót cho mình một ly nước ấm, sau đó hỏi: “Bữa tối ăn gì vậy?”
Kỹ thuật nấu nướng của chị Chu không được tốt lắm, mà cha mẹ chị ta lớn tuổi rồi nên cũng thiên về ăn đồ nhuyễn nát nên bình thường cũng chỉ nấu đơn giản, không hay xào thức ăn cho lắm.
Chị ta nói với vẻ không được tự tin cho lắm: “Súp bột cải trắng, buổi sáng Doanh Doanh nói muốn ăn cải trắng nên...”
Doanh Doanh là con gái của bọn họ, năm nay đã được mười hai tuổi, thông minh lanh lợi nên được cha thích nhất trong mấy đứa con trong nhà.
Bí thư Tiêu vừa tỏ vẻ buồn bực vừa nói: “Được rồi, tôi sẽ ăn ở đây luôn, cô mau đi đi!”
Tuy rằng sinh hoạt gia đình khó nói hết trong một lời. Nhưng ngày hôm sau khi trời vừa sáng, bí thư Tiêu thay bộ quần áo cũ trên người ra, mặc lên người bộ quần áo Tôn Trung Sơn mà mình thường mặc, chải tóc ngay ngắn gọn gàng, rồi xách theo cặp công văn ra khỏi nhà. Trở thành hình ảnh bí thư Tiêu trẻ tuổi giỏi việc lại biết cố gắng phấn đấu mà mọi người đã quen thuộc.
Anh ta đi một vòng quanh phòng làm việc đảng ủy rồi sau đó đã đích thân tản bộ đến công đoàn trường.
Lúc này Lý Tuệ Hoa đang dẫn dắt mọi người cùng đọc những câu văn trích dẫn, đây cũng là sáng kiến mà Triệu Trân Trân đã đề xuất, lúc mới bắt đầu cô ấy cũng chẳng thấy nó có lợi ích thực tế nào. Nhưng sau mấy ngày kiên trì thì bản thân lại ngạc nhiên nhận ra, dù là khi viết báo cáo công tác hay là khi nói chuyện với cấp dưới thì việc sử dụng và điều chỉnh ngôn ngữ cũng đã trở nên dễ dàng thuận lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa còn có ảnh hưởng rất lớn đối với các công nhân viên, cô ấy có thể tự mình cảm nhận được, các đồng chí trong công đoàn trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết. Kể cả người thích đâm chọc như Mã Ái Hồng, hay là người bằng mặt nhưng không bằng lòng như Trần Cảnh Nhiên, cũng đều trở nên có nề nếp hơn hơn nhiều rồi.
Ngoại trừ lúc bí thư Tiêu vừa nhậm chức thì có đi đến công đoàn ngó nghiêng một chút, ra vẻ làm việc chăm chỉ ra thì đây vẫn được xem là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây đi đến phòng làm việc của công đoàn. Anh ta là người rất giỏi nói những lời tán dương, nên vừa mới đến thì đã khen ngợi chủ tịch Lý Tuệ Hoa lên chín tầng mây, sau đó không cần anh ta phải nói thêm gì thì đã đi pha một ly trà cho anh ta.
Bí thư Tiêu ngồi thoải mái trên ghế, từ tốn nhấp từng ngụm trà, sau đó tiện thể ngầm đánh giá qua một lượt những người đang ở trong phòng.
Công đoàn trường học cơ bản thì đều là đồng chí nữ và cũng hầu như đều là người nhà của công nhân viên, giáo sư trong trường. Vì thế mà điều kiện kinh tế trong nhà cũng đều rất tốt, mùa này cũng rất thích hợp để mặc áo khoác dạ, nên có đến bốn nữ đồng chí mặc áo khoác dạ. Thế nhưng để xứng với chữ trẻ trung xinh đẹp thì dường như cũng không được rõ ràng cho lắm, vì cái cô đẹp nhất đó, cũng chính là vợ của hiệu phó Vương lại chỉ khoác một cái áo khoác đơn giản màu xanh mà thôi.