Bàn làm việc của Triệu Trân Trân nằm trong góc, trừ lúc ban nãy khi bí thư Tiêu đi vào đứng lên chào hỏi thì sau đó cũng chỉ cúi đầu xem xét bản thảo thôi.
Nhờ có lời kêu gọi của hiệu trưởng Hà mà lần này phòng làm việc của bọn cô cũng nhận được nhiều bản thảo hơn so với lần trước. Hơn nữa cũng không phải chỉ có của riêng trường học, mà cũng có cả bản thảo ở ngoài trường, nên việc xem xét bản thảo càng trở nên khó hơn. Chẳng những vậy đây còn không giống với loại bản thảo văn nghệ thông thường, phải kiểm tra cả thông tin của giai đoạn sau, vậy nên lúc bắt đầu xem xét rất chậm chạp.
Bí thư Tiêu cuối cùng cũng dẫn đề tài lên bản thân mình, anh ta tỏ ra rất khiêm tốn nói: “Đảng ủy bên chúng tôi rất ủng hộ công việc của công đoàn các cô, vì để phối hợp với công việc của hiệu trưởng Hà. Thì tôi với tư cách là người lãnh đạo của đảng ủy cũng không thể bị rớt lại phía sau, nên trên phương diện cần cù tiết kiệm tôi cũng đã viết ra một số việc có thể làm được trong khả năng cho phép. Đồng chí Lý này, cô chắc cũng đã nhận được bản thảo của tôi rồi nhỉ?”
Lý Tuệ Hoa gật đầu, sau đó nói: “Đã nhận được rồi, đã nhận được rồi, công đoàn chúng tôi cũng rất xem trọng chuyện này, nên hai ngày trước cũng đã cho hai đồng chí đến nhà anh để xác minh, nhưng đáng tiếc là không đúng dịp, lãnh đạo không có ở nhà!”
Bí thư Tiêu lia mắt nhìn công nhân viên trong công đoàn rồi tỏ ra ngờ vực, Lý Tuệ Hoa lập tức hiểu ngay, bèn gọi: “Tiểu Mã, Tiểu Triệu, đúng lúc bí thư Tiêu đang có mặt ở đây, các cô có vấn đề gì thì cứ trực tiếp hỏi đi!”
Cái tên họ Tiêu này đúng là mặt dày y như kiếp trước mà!
Triệu Trân Trân căm tức thầm chửi một câu trong lòng. Tên họ Tiêu này làm như vậy, ngoài mặt thì trông như bình dị gần gũi quan tâm đến cấp dưới, nhưng thực tế thì lại chẳng để lại một đường sống nào cho công đoàn bọn họ cả. Cũng đồng nghĩa với việc trong tập san của trường vào kỳ sau, anh ta sẽ trở thành nhân vật tiêu biểu chói mắt nhất, đến lúc đó lại trở thành tấm gương cho toàn trường phải noi theo rồi.
Nếu như vậy thì công đoàn bọn họ chẳng phải đã trở thành công cụ giúp anh ta đạt được danh tiếng hay sao? Thêm nữa, bên phía hiệu trưởng Hà sẽ nghĩ như thế nào đây? Ai cũng biết, đảng ủy muốn chiếm lấy quyền lực nên việc lớn việc nhỏ nào cũng phải can thiệp vào. Mà hiệu trường Hà và bọn họ không hợp nhau cũng không phải chuyện của ngày một ngày hai nữa.
Mà loại người như Tiêu Lập Thăng cũng chẳng có tí liên quan nào đến cần cù tiết kiệm cả.
Anh ta hiện tại thường mặc quần áo cũ đi rêu rao khắp nơi trong sân trường, cứ như sợ người khác không biết vậy. Thực ra người này lại vẫn luôn rất chú trọng mùi hương trên người, mỗi ngày đều bôi dầu tóc bóng loáng, nhiều đến mức con ruồi đậu vào cũng bị trượt chân, thêm bộ Tôn Trung Sơn đã được ủi ngay ngắn. Với lại thím Chu Thục Bình cũng nói, vị bí thư Tiêu này rất sành ăn, lúc nào cũng chạy đến nhà ăn mua món ngon nhất.
Tất nhiên rồi, vì làm lãnh đạo trường học nên anh ta có quyền hạn này. Thế nhưng hiệu trưởng Hà và vài vị hiệu phó khác cũng chỉ thỉnh thoảng vì phải tiếp đãi khách khứa nên mới ăn, chứ bình thưởng cũng chẳng ăn bao giờ!
Người chú trọng chuyện ăn mặc như vậy, hơn nữa trong tương lai còn như chó điên cắn bậy người khác. Ở kiếp trước tuy rằng tấm áp phích chữ lớn đầu tiên của đại học Bình Thành là do Tiền Hồng Khánh viết. Nhưng người đã đẩy phạm vi tranh cãi lên đến mức quyết liệt, dữ dội trên mọi phương diện thì lại chính là tên Tiêu Lập Thăng này.
Thế nên nếu xem loại người này thành tấm gương để noi theo thì chẳng phải lời kêu gọi cần cù tiết kiệm của công đoàn bọn họ sẽ trở thành một trò cười hay sao?