Mã Ái Hồng là một người thù dai, giữa cô ta và bí thư Tiêu còn có món nợ cũ chưa được tính nữa. Nhớ năm đó khi cô ta tranh cãi ầm ĩ với giáo sư trong khoa, dù cô ta tuổi còn trẻ tự cao tự đại có ăn nói hơi khó nghe một chút, thế nhưng người ta cũng chẳng hề khách sáo với cô ta. Lỗi sai của hai bên cũng chẳng khác nhau là mấy, căn bản là không thể nào bị thuyên chuyển công tác được, còn chẳng phải do vị giáo sư kia có chỗ dựa, mà chỗ dựa đó lại chính là bí thư Tiêu!
Đây là do sau khi cô chuyển đến công đoàn vào năm thứ ba mới biết được từ chồng của mình. Hơn nữa việc chuyển cô đến công đoàn làm việc, cũng chính là ý kiến do tên họ Tiêu này đưa ra!
Do đó mà từ khi Mã Ánh Hồng nhìn thấy bí thư Tiêu đi vào thì đã luôn nghĩ cách xem làm sao để đối phó với loại người này rồi. Cô ta nửa cười nửa không nói: “Bí thư Tiêu, chúng tôi đều đã xem qua tác phẩm lớn của anh rồi, với tư cách là lãnh đạo của trường học, mà anh vẫn tự mình gửi bản thảo, công đoàn chúng tôi đúng là vô cùng vinh hạnh! Trong tất cả người viết bản thảo thì anh là người có cấp bậc thân phận cao nhất đó! Theo lý thường, nếu chỉ có một tấm gương thì danh phận đó chắc chắn sẽ thuộc về anh! Chỉ là, không phải việc này nên báo cáo cho hiệu trưởng Hà trước hay sao? Dù sao thì mô hình ban đầu của công đoàn chúng tôi là, chọn ra tấm gương điển hình cho việc cần cù tiết kiệm trong các công nhân viên bình thường. Nếu cả lãnh đạo trường cũng tham gia thì không lý nào chỉ có một mình bí thư Tiêu nhỉ? Trường chúng ta có năm, sáu vị lãnh đạo cấp trường, nếu tính thêm cả chủ nhiệm khoa, vậy cũng có đến bốn năm chục người rồi. Nhiều người như vậy, chắc chắn tấm gương không phải chỉ có một người là bí thư Tiêu đây rồi, hay cứ dứt khoát dành riêng một kỳ để làm luôn đi!”
Bí thư Tiêu nghe xong cũng đần mặt ra.
Triệu Trân Trân hầu như giao hết cho Mã Ái Hồng xử lý, tuy vị đồng chí nữ này hơi xấu tính một chút, nhưng dù sao cũng rất được việc. Năng lực làm việc tốt mà miệng lưỡi cũng rất lợi hại đó.
Lý Tuệ Hoa tuy rất đồng ý với lời nói của Mã Ái Hồng. Nhưng khi trông thấy bí thư Tiêu để lộ ra vẻ mặt không vui một cách rõ ràng thì trong lòng cũng lo lắng nhẹ bèn vừa cười vừa giảng hòa: “Bí thư Tiêu, công đoàn chúng tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm trong việc xuất bản tập san, nên vốn chỉ định kêu gọi mọi người phát huy tinh thần cần cù tiết kiệm mà thôi, thế mà chẳng ngờ lại được hiệu trưởng Hà coi trọng đến như vậy. Kỳ sau chính là số đặc biệt mà hiệu trưởng Hà đã yêu cầu, cụ thể sẽ triển khai như thế nào thì hiện tại vẫn chưa biết được. Mà giờ lại còn có rất nhiều bản thảo được đưa tới, nên buộc phải suy xét từng bước một, tuyển chọn một cách kỹ lưỡng mới được. Bí thư Tiêu, nếu anh có thời gian rảnh thì rất hoan nghênh anh đến chỉ đạo công việc thường xuyên!”
Lời cô ấy nói tuy rất khách sáo nhưng lại không có câu mà bí thư Tiêu muốn nghe. Thôi thì việc cũng đã đến nước này, nếu cứ tiếp tục nói thì cũng quá mặt dày rồi, dù sao thì anh ta cũng là lãnh đạo trường có chức vị cao mà. Bí thư Tiêu hắng giọng rồi nói: “Đồng chí Tiểu Lý à, cô đừng chê tôi nói thật. Công đoàn của các cô lúc trước cũng không tích cực làm việc lắm, gần đây thì đúng là làm khá tốt, có phải do đã được bơm máu mới vào không? Đồng chí nào vừa được điều chuyển từ xưởng bông nhà nước sang vậy?”
Trong lòng Triệu Trân Trân nhếch môi với vẻ khinh bỉ, đứng lên nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Xin chào bí thư Tiêu, tôi là Triệu Trân Trân từ xưởng bông nhà nước chuyển qua.”