Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182:

Chương 182:

Bí thư Tiêu nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt tham lam sau đó nhanh chóng dời mắt đi, rồi nói: “Xin chào đồng chí Tiểu Triệu! Cô là chủ tịch công đoàn ở xưởng bông đúng không, có phải năm ngoái các cô đã diễn một bộ kịch hiện đại tên “Chiến Bình Thành” không? Kịch diễn rất tốt, ảnh hưởng cũng rất lớn, còn nghe nói đến cả thị trưởng Trần cũng tự mình đến hỏi thăm công việc của các cô nữa! Nhưng tiếc là khi chuyển đến đại học, lại không có được cương vị thích hợp, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà mà!”

Câu nói này của anh ta nghe thì có vẻ là đang khen cô, nhưng thực chất trong từng câu chữ đều có thâm ý. Chẳng qua muốn nói cho tất cả mọi người đang có mặt biết, Triệu Trân Trân cô chính là người có chỗ dựa, mà chỗ dựa lại không chỉ có một.

Đây chẳng phải là muốn làm cho công đoàn các cô lục đục nội bộ sao!

Triệu Trân Trân vừa cười vừa nói: “Bí thư Tiêu quá khen rồi, lúc trước diễn kịch hiện đại ở xưởng bông nhà nước chẳng qua là ý của lãnh đạo nhà máy đề ra. Tôi cũng chỉ giúp đỡ hết mình mà thôi, hơn nữa công việc cụ thể đều cũng là do các đồng chí cùng nhau hoàn thành! Ở đại học bên này cũng như thế, tất cả các công việc cũng đều do lãnh đạo sắp xếp cả. Còn công việc chi tiết trong công đoàn cũng là do chủ tịch Lý và chúng tôi cùng nhất trí với nhau rồi tiến hành thôi!”

Lý Tuệ Hoa gật đầu, rất vừa ý với lời nói của Triệu Trân Trân, cô ấy vừa cười vừa bổ sung thêm một câu: “Nói đúng lắm, chỉ là công tác trong công đoàn của chúng ta cũng vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo nhà trường!”

Nói đến đây mà bí thư Tiêu vẫn còn chưa đi nữa thì chắc chắn là không ổn rồi.

Tháng ba lạnh lẽo nhanh chóng trôi qua, vừa bước vào tháng tư thì thời tiết Bình Thành đã trở nên ấm áp hơn. Hoa cỏ ở hai bên đường phố cũng thi nhau mọc lên, tin rằng không bao lâu nữa sẽ tỏa hương thơm ngát.

Triệu Trân Trân tuy đang ở trong cảnh xuân tươi tốt này nhưng thực ra lại chẳng vui mừng bao nhiêu, Vốn dĩ cô là người không dễ bị mất ngủ, bình thường khi đã làm xong hết công việc trong ngày về đến nhà còn phải chăm sóc bọn nhỏ. Thỉnh thoảng cũng sẽ giúp mẹ Trương nấu cơm, làm việc nhà rồi quét dọn vệ sinh. Trừ những việc này ra thì vẫn cần phải đề cao tinh thần tập trung học chương trình lớp tám. Cho nên những việc này đã tiêu hao hết sức khỏe và năng lượng của cô, cứ mỗi lần sắp đến giờ ngủ thì đã buồn ngủ đến mức không chịu nỗi. Rất nhiều lúc đang nói chuyện với chồng được nửa chừng thì không hiểu sao lại ngủ quên mất.

Vương Văn Quảng muốn giao lưu sâu thêm một bước với cô cũng không được.

Thế nhưng gần đây không biết tại sao mà cô lại thường tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, sau khi tỉnh lại thay tã mới cho Tiểu Kiến Minh xong thì dù có nằm xuống lại lần nữa cũng không vào giấc được. Dù luôn ra sức khuyên mình là đừng nghĩ về những chuyện của kiếp trước nữa, không suy nghĩ gì để trong não chỉ xuất hiện một khoảng trắng, vậy mà cô cũng vẫn không ngủ được.

Vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến chồng, nên cũng có lúc chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ đến lúc trời sáng.

Cô không chỉ không ngủ được mà ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, nhìn món gì cũng không muốn ăn. Từ trước đến nay cô vẫn luôn là người lý trí, nên dù có không muốn ăn thì cũng sẽ cố ép mình ăn một chút. Nhưng với trạng thái như thế này cũng không giấu được ai lâu. Sáng hôm nay, Vương Văn Quảng cố tình dậy thật sớm, rồi băng qua hết hai dãy phố để mua món bánh vừng chiên và canh cay, là món mà ngày xưa Triệu Trân Trân rất thích ăn.

Cửa hàng này làm bánh vừng chiên rất ngon. Sau khi chiên xong thì vỏ bánh sẽ có màu vàng cam, sau đó rắc vừng trắng lên thành từng lớp thật dày, nhân bánh còn được làm từ bột đậu đỏ, cắn một miếng sẽ thấy vừa thơm vừa giòn vừa ngọt. Nếu kết hợp ăn với mì cay và canh cay bột hạt tiêu, sẽ làm cho việc cảm nhận vị giác càng trở nên phong phú hơn.

Bình Luận (0)
Comment