Biết vợ rất thích ăn cay, nên lúc mua canh cay Vương Văn Quảng còn cố tình múc thêm một muỗng ớt cho vào canh.
Dù Triệu Trân Trân nhìn anh cười vô cùng ngọt ngào, nhưng sau một hồi cũng chỉ ăn được nửa cái bánh nướng, còn canh thì chỉ ăn được nửa cái chén nhỏ mà thôi.
Vương Văn Quảng chỉ nghĩ có thể là do cô cảm thấy không được khỏe lắm, đang muốn quan tâm vợ một chút,thì mẹ Trương đang đứng ở một bên nhìn lại vừa cười vừa nói: “Trân Trân à, tôi thấy cô mấy ngày nay ăn uống không ngon miệng, còn gầy đi nữa, có khi nào lại có bầu rồi không?”
Vương Văn Quảng sững sờ, nhớ lại gia đoạn đầu lúc vợ mới có bầu cũng ăn không ngon ngủ không yên giống vậy, bèn vừa cười vừa nói: “Thật vậy sao, vậy thì quá tốt rồi!”
Nhưng Triệu Trân Trân lại kiên quyết lắc đầu, sau đó nói: “Chắc chắn không phải đâu, thật ra thì mấy ngày nay đêm nào em cũng mơ thấy ác mộng cả!”
Vương Văn Quảng kinh ngạc, vốn dĩ còn muốn hỏi kỹ nhưng nhìn thấy đám trẻ và mẹ Trương bên cạnh thì đổi câu hỏi: “Hôm nay cha không bận, Kiến Dân, Kiến Quốc có muốn ăn trưa với cha không?”
Kiến Dân và Kiến Quốc đang cúi xuống ăn cháo ngẩng đầu lên đôi mắt to sáng lấp lánh đồng thanh nói: “Muốn ạ!”
Buổi trưa, Vương Văn Quảng đã đến nhà ăn từ sớm lấy hai phần cá hoa vàng chiên, hai phần thịt nướng, hai phần rau cải xào và mấy hộp cơm đi nhanh về văn phòng. Áng chừng phích nước nóng không còn nước, anh nhấc lên muốn đi thì bị thư ký Tiểu Trần nhanh tay lẹ mắt giành lấy.
Vương Văn Quảng cầm tờ báo lên mới lật được hai trang thì Triệu Trân Trân đã dẫn Kiến Dân và Kiến Quốc đến.
Sau khi ăn xong, Kiến Quốc, Kiến Quốc tự đến trường. Vương Văn Quảng pha cho vợ một chén trà cười nói: “Trân Trân à, sáng nay em nói mơ thấy ác mộng, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Triệu Trân Trân nhấp một ngụm trà không nói gì, có hơi cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
Vương Văn Quảng lập tức cao giọng gọi: “Tiểu Trần!”
Mất vài giây Tiểu Trần từ hành lang tiến vào tươi cười nói: “Hiệu phó Vương có chuyện gì ạ?”
Vương Văn Quảng cười nói: “Không có chuyện gì, cậu vẫn chưa ăn trưa đúng không, mau đi ăn đi!”
Sau khi thư ký Trần đi, Triệu Trân Trân đóng cửa văn phòng lại và khóa trái. Vương Văn Quảng cười nói: “Ban ngày ban mặt khóa cửa người, không biết còn tưởng hai vợ chồng chúng ta muốn làm gì đó!”
Triệu Trân Trân ngồi xuống ghế gần cửa sổ, bưng chén trà lên uống mấy ngụm.
Lúc này Vương Văn Quảng đã cởi áo Tôn Trung Sơn bên ngoài, trên người mặc áo sơ mi trắng hơi cũ. Cái áo này là Triệu Trân Trân tự mình làm, cân nhắc đến mặc trên người chồng mình nên đã dùng vải sling. Lại vì mặc được một khoảng thời gian nên vải càng thêm mềm mại nhẹ nhàng, cho nên xuyên qua quần áo có thể nhìn rõ hình dáng cơ bắp rắn chắc trên người anh.
Anh cảm nhận được ánh mắt đánh giá của vợ, sải bước đi đến vỗ vai cô nói: “Trân Trân, em nói đi, rốt cuộc là làm sao?”
Triệu Trân Trân thở dài nói: “Gần đây em cứ mơ mãi một cơn ác mộng!”
Vương Văn Quảng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như này của cô, không nhịn được giơ tay xoa gò má gầy gò của vợ hỏi tiếp: “Ác mộng gì khiến em buồn phiền như vậy?”
Triệu Trân Trân không trả lời ngay lập tức mà hỏi: “Văn Quảng, em nhớ trước kia anh có nói anh có một người bạn đại học thuộc phái bảo thủ, cũng năm sáu năm rồi không biết tình hình hiện của anh ta ra sao rồi?”
Trong nháy mắt sắc mặt Vương Văn Quảng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Người mà vợ nói đến là Đặng Gia Bình, là bạn học cùng lớp thời anh đi du học. Bởi vì cùng quê nên hai người cũng khá thân thiết, khác với Vương Văn Quảng thận trọng nội liễm, Đặng Gia Bình là một thanh niên nhiệt huyết có tài, thường thao thao bất tuyệt. Anh ta từ bỏ cơ hội tiếp tục đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài về nước làm một giảng viên đại học ở thủ đô.