Có lẽ là tuổi trẻ khí thịnh, nói chuyện khó tránh khỏi sơ suất, bị người ta nắm được điểm yếu coi làm phái bảo thủ và bị điều đến nông trường lao động. Đặng Gia Bình xuất thân nhà phú thương, căn bản không chịu khổ được nên sống rất khó khăn. Vương Văn Quảng còn nhân lúc đi công tác thuận đường lén đi thăm anh ta mấy lần.
Phó giáo sư phong lưu phóng khoáng ngày xưa đã bị giày vò không ra hình người.
Cũng là thời vận không tốt, năm đó là thời kỳ khó khăn nhất xảy ra nạn đói trên diện rộng. Có rất nhiều người dân đều bị đói, khẩu phần lương thực của nông trường vốn đã ít, rất nhiều phạm nhân không được ăn no trong thời gian dài nên mặt xanh xao như người chết đói. Lần cuối cùng Vương Văn Quảng thăm Đặng Gia Bình là năm kia, lúc đó tình hình nạn đói đã được giảm bớt. Anh xách một túi đầy thực phẩm đến nông trường lại được cho biết rằng Đặng Gia Bình đã sợ tội nên tự sát vào một tháng trước rồi!
Nhưng Vương Văn Quảng biết anh ta không phải vì sợ tội tự sát, mà ý chí của anh ta đã chết từ lâu rồi.
Lúc đó chuyện này tạo nên nỗi khủng hoảng cực lớn trong lòng Vương Văn Quảng. Trước đó anh cũng là người chủ trương tự do ngôn luận, nhưng sau chuyện đó anh bắt đầu dần chú ý lời nói và việc làm của mình hơn.
Giờ đây cùng với sự đổi thay của thời gian, chuyện của Đặng Gia Bình cũng dần đi vào quên lãng.
Sắc mặt Triệu Trân Trân cũng ngưng trọng nói: “Văn Quảng, thời cuộc gần đây chúng ta đều biết, nói không chừng hôm nay thật sự sắp thay đổi rồi. Ác mộng của em có liên quan đến chuyện này, em mơ thấy anh bị người ta viết báo chữ lớn phê bình anh là hiệu phó lại sống xa xỉ, tác phong hủ bại là tác phong giai cấp tư sản điển hình! Hơn nữa bởi vì anh từng du học còn có người phỏng đoán anh là phần tử đặc vụ của địch ẩn núp ở trong trường!”
Vừa nói ra câu này, Vương Văn Quảng kinh ngạc khiếp sợ nhìn cô.
Triệu Trân Trân nói là ác mộng, nhưng không biết tại sao anh luôn cảm thấy đây giống như sự thật sẽ xảy ra! Hôm qua anh mới từ chỗ hiệu trưởng Hà được biết có nơi đã bắt đầu có hành động rồi, cách phê bình chính là báo chữ lớn nặc danh!
Trong lúc nhất thời Vương Văn Quảng không biết nên nói gì cho phải.
Triệu Trân Trân cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói tiếp: “Văn Quảng, trước đây chủ tịch Lưu thường nói với em một câu, hành động trước để kiềm chế đối phương, người hành động sau sẽ bị quản chế. Chúng ta không thể để bị tiểu nhân hãm hại được, vì gia đình chúng ta, vì bốn đứa con của chúng ta cũng phải làm tốt chuẩn bị từ trước!”
Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Được! Đúng lúc ngày mai họp công tác trường, đúng là một cơ hội thích hợp. Trong cuộc họp anh sẽ xin chuyển ra khỏi nhà ở công vụ, nhường nhà cho người cần hơn!”
Triệu Trân Trân cười gật đầu.
Lúc này Vương Văn Quảng hết sức xúc động nhìn vợ.
Trước đây anh lấy cô đã từng tự hào hứa hẹn rằng anh sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất, tốt nhất. Nhưng bây giờ nhìn lại, những gì vợ anh phải bỏ ra trong cuộc hôn nhân này nhiều hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, mà thực ra anh lại bỏ ra ít nhất nhưng lại đạt được quá nhiều quá nhiều.
“Trân Trân, chỉ là như vậy thì em sẽ phải chịu khổ theo!”
Triệu Trân Trân lắc đầu, năm mười lăm tuổi cổ sống ở căn phòng chứa củi của nhà mẹ đẻ, mặc dù nhà chú họ tốt nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, sau này đến xưởng bông nhà nước. Vừa bắt đầu cũng vì quá xinh đẹp và không có văn hóa bị mọi người chê cười, sau này dựa vào sự nỗ lực và da mặt dày hơn người thường của bản thân mà đứng vững gót chân.
So với trước kia căn bản chút khổ của bây giờ không đáng gì.
“Văn Quảng, lúc chúng ta mới kết hôn cũng không phải là ở nhà trệt sao. Nhà chú họ em ở nhà trệt nhiều năm như vậy không phải cũng rất tốt đấy sao?”