Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187:

Chương 187:

Hiệu trưởng Hà nhận được điện thoại của phó thị trưởng Mã thì rất bực, theo ông ta thấy vị phó thị trưởng nữ này chính tích không được coi là nổi bật, nhưng việc gì cũng can dự vào! Nhưng điều khiến hiệu trưởng Hà càng bực hơn là e rằng ông ta mà không làm theo thì không được!

Bởi vì phó thị trưởng Mã này được phân công quản lý tài chính, mặc dù kinh phí của đại học bọn họ là bộ tài chính quốc gia cấp phát, nhưng quy trình thực tế thủ tục nhất định phải đi qua thành phố. Nếu ông ta không làm chuyện nhỏ này, không chừng sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn của trường! Ngẫm lại làm chức hiệu trưởng này thật sự có chút nghẹn khuất!

Hiệu trưởng Hà khó chịu, một hơi uống liền hai chén trà mới thấy đỡ hơn chút.

Tiêu Lập Thăng thuận lợi giành được nhà thì rất đắc ý. Thậm chí anh ta không đợi nổi Triệu Trân Trân chuyển ra đã dương dương đắc ý đến xem nhà rồi.

Anh ta và vợ là chị Chu từ khi vào nhà đã nhìn quanh bốn phía, thấy căn nhà gọn gàng thì rất thích. Đi vào trong phòng nhìn thấy sàn gỗ sáng bóng lại càng thích hơn. Sau đó nhìn đến bài trí trong phòng, từ đồ dùng trong nhà bằng gỗ thật đến rèm cửa sổ màu trắng tuyền. Ngay cả bàn học nhỏ của đám trẻ, và bộ xếp gỗ Tiểu Kiến Xương bày ra ở trong phòng khách cũng khiến anh ta lộ ra ánh mắt thèm thuồng.

Vương Văn Quảng luôn lạnh mặt, Triệu Trân Trân ở trong phòng bếp nấu cơm cho bọn trẻ. Chỉ có mẹ Trương đi theo bọn họ đi xem tầng trên tầng dưới một lượt. Sau khi xem xong, vợ chồng hai người vô cùng vui. Chị Chu bưng chén trà trên bàn lên uống cạn rồi vội vàng nói với chồng: “Lão Tiêu à, mau nhìn căn phòng này đi nửa đời này của chúng ta đều sống uổng rồi. Ôi chao, đồ dùng trong nhà này thật đẹp, nếu như chuyển đến nhà trệt có lẽ không bày biện được đâu nhỉ?”

Triệu Trân Trân đứng ở cửa phòng bếp nói: “Chị Chu, hai người cũng không cần gấp, chúng tôi sẽ chuyển đi nhanh thôi. Trường học đã sắp xếp cho chúng tôi một ngôi nhà rồi, nhà ngói bốn gian lớn nhưng bên trong trống không, cho nên chắc chắn chúng tôi sẽ mang theo đồ dùng trong nhà. Chúng tôi chỉ nhường lại ngôi nhà, còn đồ trong nhà thì chúng tôi cũng phải dùng mà!”

Chị Chu biến sắc không vui lẩm bẩm một câu lại nói: “Tôi còn chưa xem phòng bếp nữa, tôi có thể vào không?” Chị ta nói thì rất khách sáo, nhưng thực ra chưa đợi Triệu Trân Trân trả lời đã lách mình chen vào.

Mẹ Trương và Triệu Trân Trân đều thích sạch sẽ, nên cho dù là phòng bếp cũng được dọn dẹp không có lấy một hạt bụi. Chị Chu nhìn bếp lò lại nhìn mặt bàn đá xanh, càng nhìn càng hài lòng, cuối cùng nhìn tới tủ lạnh ở trong góc kinh ngạc nói: “Ôi chao, đây là tủ lạnh sao? Thứ này rất đắt đó, trường chúng ta ngoài hiệu phó Ngô ra cũng chỉ có nhà các cô có thôi nhỉ?”

Cái tủ lạnh này là Vương Văn Quảng nhờ người mua từ Hồng Kông, chỉ riêng gửi vận chuyển đã tốn một giá tiền lớn. Mặc dù Triệu Trân Trân không định chuyển đến nhà mới. Nhưng chắc chắn cũng không có khả năng để cho hai vợ chồng này được lợi, cho nên không thèm để ý đến lời của chị ta, chỉ cười mỉa mai nhìn chị ta.

Nếu như là trước đây chị Chu chắc chắn sẽ không khách sáo nói trả lại mấy câu. Nhưng bây giờ chị ta cảm thấy đã là người thắng trước mặt Triệu Trân Trân trẻ trung xinh đẹp rồi, cảm thấy làm quá đáng thì không tốt bèn ngẩng cao đầu cũng cười nhẹ hai tiếng.

Sau khi bọn họ đi, mẹ Trương không nhịn được nói: “Trân Trân à, chuyện của trường cô tôi không hiểu, có điều hai vợ chồng này trông có vẻ không giống người tốt! Cho bọn họ ở ngôi nhà tốt như vậy đúng thật là lãng phí!”

Triệu Trân Trân cười an ủi bà ấy: “Ngôi nhà này là của trường, chúng ta chuyển ra để ai vào ở là chuyện của trường học, chúng ta không cần lo những chuyện này. Đồ trên tầng hai đã thu dọn xong rồi chứ?”

Bình Luận (0)
Comment