Vương Kiến Dân đưa cho thằng bé và nói: “Em nhìn thấy bươm bướm dùng sức vợt nó là bắt được rồi!”
Vương Kiến Quốc gật đầu, một tay cầm túi lưới chạy đi chạy lại, rất nhanh đã bắt được hai con bươm bướm. Vốn dĩ còn muốn bắt thêm nhưng tay không cầm nổi nữa bèn trả túi lưới lại cho anh trai nói: “Anh! Chúng ta đan một cái lồng cho bươm bướm đi!”
Ba đứa trẻ lấy đồ ngay tại chỗ nhổ rất nhiều thân cỏ xanh non ở chân tường, tràn đầy hào hứng muốn đan một cái lồng cỏ. Nhưng mà, Kiến Dân và Kiến Quốc đều làm thử nhưng không cách nào đan được.
Vương Kiến Quốc thở phì phì nói: “Anh, em nhớ rõ là đan bằng cỏ mà!”
Kiến Dân cau mày cuốn cỏ xanh trên tay lại, bắt đầu thử đan một vòng mới.
Mẹ Trương nấu cơm xong tìm ra sân sau nhìn thấy ba anh em ngồi xổm trên đất, ba cái đầu chụm lại với nhau.
Bà cười nói: “Ôi chao, mấy đứa đang làm gì đó? Mau vào ăn cơm đi, mẹ mấy đứa nấu canh giăm bông đấy!”
Giọng của mẹ Trương bình thường cũng đã rất lớn, lúc này lại cố tình nói to cho nên lời của bà ấy bị hàng xóm nghe thấy rất rõ ràng. Rất nhanh, trên tường nhà phía tây nhô ra một cái đầu tròn tròn, chị Lưu hàng xóm nhanh mồm nhanh miệng nói: “Ôi, thức ăn của nhà hiệu phó thật tốt! Bây giờ không tết không lễ lại ăn thịt vịt, lại ăn giăm bông, còn ăn ngon hơn cả nhà chúng tôi ăn tết! Nói ra thì vịt cũng không hiếm lạ gì, nhưng giăm bông đúng thật là vật hiếm!”
Mẹ Trương sửng sốt một chút, có chút chán nản vì miệng mình quá nhanh. Trước đây Triệu Trân Trân đã từng dặn dò bà rằng bọn họ mới chuyển đến, việc gì cũng phải khiêm tốn một chút, không ngờ vì một câu nói vô tâm mà chọc ra rắc rối. Lại liếc mắt nhìn nụ cười dò xét của chị Lưu khiến người ta rất khó chịu, bất giác giọng nói có chút cứng nhắc, nói: “Làm gì có nhà ai ngay nào cũng được ăn ngon như vậy chứ, còn không phải vì mới chuyển đến nên mới nấu một bữa ngon cho bọn trẻ sao!”
Nói xong thì xoay người gọi bọn trẻ.
Chị Lưu bĩu môi, nhà hiệu phó Vương này quả thực không bình thường như lời đồn, không những trong nhà có giúp việc mà người giúp việc này còn lợi hại như vậy!
Mẹ Trương về đến nhà không nhịn được nói chuyện này ra, Triệu Trân Trân cười nói: “Không sao đâu mẹ Trương, không cần nghĩ nhiều đâu, lần sau chú ý một chút là được!”
Mẹ Trương gật đầu một cách nặng nề.
Mặc dù mới chuyển đến chưa được mấy ngày, nhưng Triệu Trân Trân đã có hơi không thích chị Lưu hàng xóm. Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Ngày đầu tiên bọn họ mới chuyển đến chị Lưu này đã mượn cớ chuyển đồ giúp, đôi mắt không thành thực nhìn tới nhìn lui, cứ như hận không thể mở đống hành lý của họ ra xem, khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Chị ta còn tính lôi kéo làm quen với cô, từ trước đến nay Triệu Trân Trân sẽ không thèm để ý đến người như vậy.
Trái lại nhà hiệu phó Lương không những cho con trai lớn đến chuyển đồ, chuyển đồ xong sắp đến buổi trưa rồi lo lắng nhà họ Vương không kịp nấu, giáo sư Ngô còn bảo con gái nhỏ bưng bảy tám cái bánh bao chay mới hấp xong đến.
Đối lập như vậy, nhà ai càng có thành ý hơn tất nhiên không cần phải nói.
Vương Kiến Xương rất thích con bươm bướm của mình, cậu bé cười hì hì giơ tay ra nói: “Mẹ ơi, mẹ nhìn bươm bướm này!”
Bươm bướm luôn bị thằng nhóc nắm trong tay vốn đang thoi thóp, vừa được giải thoát lập tức dùng hết sức bay lên, trong nháy mắt đã bay ra khỏi phòng.
Vương Kiến Xương không ngờ còn có thể có sự cố này, đôi mắt nhìn theo chú bướm của mình biến mất. Cậu nhóc mếu miệng muốn khóc, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của cha bèn cố nhịn lại, cực kỳ ấm ức nói: “Mẹ! Chú bướm này không nghe lời!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Đợi lát nữa mẹ đan cho con một cái lồng cho con thả vào là được, mau đi rửa tay ăn cơm đi!”