Vương Văn Quảng đưa cho vợ một cái bánh bao chay nói: “Kiến Xương cũng năm tuổi rồi, mặc dù mỗi tuần mẹ chúng ta đều dạy thằng bé học một lần nhưng học được quá ít. Lúc Kiến Dân và Kiến Quốc bằng tuổi nó đều đã bắt đầu học tiếng anh rồi. Hay là, anh tìm một sinh viên khoa ngoại ngữ dạy kèm cho con nhé?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, trước đây cha chồng Vương Giá Hiên là chủ nhiệm khoa ngoại ngữ đại học Bình Thành, tinh thông mấy loại ngôn ngữ. Vương Văn Quảng cũng từng du học tất nhiên rất coi trọng giáo dục tiếng anh. Nhưng theo cô thấy, học tiếng anh không có tác dụng gì, hơn nữa có thể còn gây ra rắc rối nên từ chối: “Em thấy không cần, mặc dù mỗi tuần mẹ chỉ dạy một lần nhưng nội dung không ít. Bây giờ Kiến Xương gần như đã học giáo trình của lớp một rồi, mấy ngày trước gặp giáo viên nhà trẻ cô ấy còn khen con trai chúng ta thông minh nữa!”
Vương Văn Quảng bỏ đũa xuống vẫn kiên trì với ý kiến của mình: “Chính vì như vậy cho nên mới cần phải học nhiều thêm một chút. Trẻ con không biết khổ chỉ cần thấy có hứng thú là học, nếu như lớn thêm chút nữa thì sẽ không còn ham học!”
Triệu Trân Trân còn kiên trì hơn chồng mình, cô nói: “Học gì cũng được nhưng không thể học tiếng anh! Tiếng của giặc tây có gì hay mà học? Học xong không dùng được không nói, những đứa trẻ khác đều không biết chỉ có con nhà chúng ta biết cũng không được tốt lắm!”
Vương Văn Quảng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của vợ mình, nếu là trước đây chắc chắn anh sẽ cảm thấy đây là thần hồn nát thần tính, nhưng bây giờ không biết tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến người bạn học cũ Đặng Gia Bình. Một mặt khác của tinh thông ngoại ngữ chính là có thể sẽ bị người ta vu cáo hãm hại thông đồng với địch phản quốc!
Anh không kiên trì với ý kiến của mình nữa, nhưng lại trợn mắt nhìn Tiểu Kiến Xương nói: “Kiến Xương, con không học tiếng anh thì phải học toán nhiều một chút. Như thế này đi, mỗi tuần cha sẽ dành chút thời gian để dạy con học!”
Hiệu phó trường đại học muốn dạy con trai năm tuổi học, nhưng Vương Kiến Xương không cảm kích. Lúc này cậu nhóc đã rửa tay rồi đang cầm một miếng thịt vịt gặm đến miệng đầy dầu, ngẩng đầu lên nói: “Cha bận rộn, không cần cha dạy con đâu, để mẹ dạy con là được!” Cậu nhóc đã tự mình quan sát được, hai người anh Kiến Dân và Kiến Quốc đều thích hỏi bài mẹ hơn, hơn nữa lần nào mẹ cũng tươi cười giảng giải. Nhưng cha thì khác, sắc mặt cha rất nghiêm túc không nói, còn động một tí là thích mắng người ta, đặc biệt là thích mắng anh hai.
Cậu nhóc thấy anh cả thông minh nhất, nhưng anh hai cũng không ngốc, ít nhất thì hiểu nhiều hơn nó nhiều. Vậy mà anh hai vẫn bị cha chê, vậy chẳng phải nó lại càng hỏng bét hơn sao?
Ở nhà trẻ của bọn nó có một bạn nhỏ tên là Miêu Hạo Khải, lớn hơn nó cả nửa tuổi mà bây giờ còn nói chuyện chưa rõ ràng, phản ứng cũng hơi chậm, chơi trò chơi lúc nào cũng thua. Các bạn nhỏ bao gồm cả Kiến Xương cũng không thích cậu nhóc lắm, hơn nữa bởi vì mỗi lần ăn cơm đều làm vung vãi ra bàn nên hầu như ngày nào giáo viên cũng phê bình bạn ấy!
Mặc dù Vương Kiến Xương không thích Miêu Hạo Khải nhưng cũng có chút đồng tình với cậu nhóc, nó không muốn ngày nào cũng bị phê bình như Miêu Hạo Khải!
Triệu Trân Trân cười, cô vừa học xong giáo trình lớp tám vẫn chưa bắt đầu học giáo trình lớp chín, đối với cô mà nói thời gian quả thực quá gấp gáp rồi. Thời gian này không dạy bọn nhỏ được nhiều, hơn nữa cô cũng cảm thấy Kiến Xương còn nhỏ không cần phải vội như vậy.
Cô cười vỗ đầu nhỏ của cậu nhóc nói: “Được thôi, đợi con nghỉ hè mẹ lại dạy con học nhé?”
Vương Kiến Xương vui mừng gật đầu.
Hôm sau hơn mười giờ sáng, Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đi làm.