Mấy nhóc Kiến Dân đi học, mẹ Trương làm xong chuyện nhà rồi bế Tiểu Kiến Minh ra sân chơi. Cậu nhóc này còn mấy ngày nữa là tròn một tuổi tính hiếu kỳ nhiều hơn trước đây, lúc này cậu nhóc không cho mẹ Trương ôm hai cánh tay nhỏ dùng sức đẩy ra phía ngoài, miệng còn ê a nói gì đó.
Mẹ Trương sờ gương mặt nhỏ của cậu nhóc cười hỏi: “Kiến Minh của chúng ta muốn xuống sao?”
Tiểu Kiến Minh không biết trả lời nhưng nghe hiểu, cậu nhóc hé miệng cười lộ ra bốn cái răng non ngay ngắn.
Mẹ Trương trải một lớp đệm lên mặt đất trước, bà đặt Tiểu Kiến Minh lên trên đệm cậu nhóc lập tức vui vẻ bò quanh. Sau khi bò liên tục mấy vòng, cậu nhóc dùng cánh tay nhỏ chống người dậy, hai chân nhỏ dùng sức đạp mặt đất, cánh tay lại giơ lên phía trước, vậy mà lại tự đứng lên được.
Bé con đứng lên chắc là phát hiện tầm nhìn của mình hoàn toàn khác, Tiểu Kiến Minh vui vẻ cười khanh khách, nhưng khi cậu nhóc mở rộng bước chân chuẩn bị đi lên phía trước bởi vì không có nắm chắc thăng bằng lại ngã xuống đất. Mẹ Trương sợ cậu nhóc khóc vội vàng đi đến muốn bế cậu, nhưng lại không ngờ Tứ Bảo hoàn toàn không để ý, sau khi vui vẻ bò một vòng lại dùng sức đứng lên sau đó không có gì bất ngờ lại ngã xuống rất nhanh.
Trong thời gian sau đó, cậu nhóc ngã rồi đứng lên, đứng lên rồi lại ngã xuống. Cậu nhóc cứ kiên trì như vậy đã học được cách bước đi, làm cho mẹ Trương vừa đau lòng vừa vui mừng.
“Tứ Bảo có mệt không? Có muốn uống nước không?”
Tất nhiên là Tiểu Kiến Minh không thể trả lời, mẹ Trương nghĩ rằng bà đến phòng bếp rót nước cũng chỉ có mấy bước chân, do đó không bế Kiến Minh lên mà chạy chậm vào nhà. Đợi khi bà ấy bưng cốc nước ra lại phát hiện chị Lưu đứng ngay bên cạnh Tiểu Kiến Minh đang cúi người định bế cậu nhóc!
Mẹ Trương có chút căng thẳng vội vàng đặt cốc nước xuống đất chất vấn: “Ôi chao, cô Lưu sao lại vào được đây vậy?”
Chị Lưu đứng thẳng người lên cực kỳ thản nhiên nói: “Đi từ cổng vào, sao vậy?”
Mẹ Trương nhìn chằm chằm chị ta không vui nói: “Sao cô đến nhà mà không có chút tiếng động nào thế? Ít nhất phải chào hỏi một tiếng chứ?”
Chị Lưu lại không có phần tự giác đấy, chị ta không cảm thấy mình làm sai gì, cười nói: “Chúng ta chỉ cách có một bức tường, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, còn để ý nhiều như vậy làm gì? Đứa nhỏ này của nhà hiệu phó Vương thật làm cho người ta yêu thích, đã được một tuổi chưa?”
Mẹ Trương nhớ đến lời dặn dò của Triệu Trân Trân nên không muốn để ý chị ta lắm, bà bế Tiểu Kiến Minh lên bưng cốc nước cho cậu nhóc uống.
Chị Lưu bị lạnh nhạt cũng không tức giận, ngồi bệt xuống đất cầm cuộn len mang theo bên người bắt đầu đan áo len, từ động tác của chị ta có thể nhìn ra cực kỳ thành thạo, có thể thấy là làm quen rồi. Mẹ Trương cho Tiểu Kiến Minh uống nước xong tò mò liếc mắt nhìn, đã thấy đan xong được một nửa áo gile len màu đỏ tía, mũi đan rất dày, hoa văn tinh xảo trông khá đẹp.
Đúng là không ngờ rằng chị Lưu này trông thì không đáng tin cho lắm nhưng cũng khá là khéo tay.
Chị Lưu cảm giác được ánh mắt của bà thì cười hỏi: “Thím xem cái áo len này tôi đan có được không?”
Mẹ Trương gật đầu ăn ngay nói thật: “Đẹp lắm.”
Chị Lưu có chút đắc ý: “Đan một cái áo len này người ra trả cho năm tệ tiền công, tôi đan nhanh một tuần có thể đan xong một cái!”
Một tuần một cái một tháng mới được hai mươi tệ, gần bằng người học nghề của xưởng bông nhà nước, còn không bằng một nửa tiền lương mà mẹ Trương kiếm được. Bà ấy không tỏ ra quá ngạc nhiên mà thản nhiên nói một câu: “Vậy thì kiếm được không ít, đủ tiền mua thức ăn rồi!”