Chị Lưu nghe vậy thì lại có vẻ không được vui cho lắm, chị ta lập tức đổi chủ đề: “Thím à trước kia mọi người ở nhà ở công vụ chắc là không biết, mọi người đều nói thiếu nữ, con dâu khu nhà tập thể đại học chúng ta không có ai xinh đẹp hơn vợ hiệu phó Vương! Vóc người đó gương mặt đó làm gì giống một cô gái từng sinh bốn đứa con chứ! Nói là thiếu nữ chưa kết hôn cũng có người tin đó!”
Khách quan mà nói, Triệu Trân Trân quả thực rất đẹp, hơn nữa còn không phải là đẹp bình thường. Nhưng chị Lưu nói lời này là nói quá rồi, đại học Bình Thành nhân tài lớp lớp, tuấn nam mỹ nữ cũng rất nhiều. Không nói ai xa lạ, chỉ nói đến Ngô Thanh Phương - con gái của nhà hiệu phó Ngô hàng xóm trước đây thôi, từ nhỏ đã là một đứa trẻ xinh đẹp, gương mặt dáng người không hề kém Triệu Trân Trân.
Mẹ Trương lắc đầu nói: “Mặc dù tôi không hay ra ngoài nhưng cũng biết trong trường đại học rất nhiều người xinh đẹp, cô ấy cũng không phải là xinh đẹp nhất. Nhưng điểm tốt của Trân Trân không phải là xinh đẹp, mà là cô ấy rất thông minh giỏi giang! Còn cực kỳ chịu khó, hiệu phó Vương có thể lấy được cô ấy đúng là có phúc!”
Vẻ mặt chị Lưu kinh ngạc nói: “Vậy ạ, ôi chao vậy thì đúng thật là hiếm thấy! Vợ của hiệu phó Vương là người ở đâu vậy?”
Mẹ Trương cảnh giác nhìn chị ta, có chút ảo não vì dường như mình lại nói nhiều rồi bèn trả lời một cách qua loa: “Huyện Huệ Dương.”
Chị Lưu lập tức nói: “Có phải là Công xã Anh Đào huyện Huệ Dương không?”
Lần này đến lượt mẹ Trương kinh ngạc, hỏi: “Sao cô biết được?”
Chị Lưu có chút kích động nói: “Thím à, trùng hợp quá nhà mẹ đẻ tôi cũng ở Công xã Anh Đào! Em Triệu có phải ở thôn Đào Viên không?”
Mẹ Trương chần chờ gật đầu.
Lần này chị Lưu càng kích động, nói: “Nhà mẹ đẻ tôi ở thôn Chỉ Phường cách thôn Đào Viên khoảng một cây số! Nói thật tôi nhìn em Triệu thấy rất quen, có lẽ là trước đây từng gặp!”
Mẹ Trương không ngờ chị Lưu khiến người ta không thích này lại là đồng hương của Triệu Trân Trân, nhưng cũng vì thế càng thêm đề cao cảnh giác, thận trọng nói: “Vậy thì đúng là trùng hợp quá! Ôi, Kiến Minh mệt rồi nhỉ, đến đây mẹ Trương bế nào!”
Tiểu Kiến Minh chơi một mình một lúc đã thấy hơi mệt, bình thường vào lúc này mẹ Trương sẽ cho cậu nhóc uống một bình sữa, uống sữa xong cậu nhóc sẽ ngủ trưa.
Nếu như là người bình thường nhìn thấy mẹ Trương bé trẻ con đi vào trong thì sẽ biết ý rời đi, nhưng chị Lưu này không phải người bình thường. Chị ta lại cảm thấy mình là đồng hương của Triệu Trân Trân nên cũng không coi mình là người ngoài, cười ha ha đi theo vào trong nhà nói: “Nhóc con đói rồi hả? Tôi bế giúp thím, thím đi pha sữa bột cho cậu nhóc đi!”
Tiểu Kiến Minh uống sữa xong mẹ Trương đặt cậu nhóc lên giường nhỏ trong phòng ngủ, cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc này chị Lưu vẫn không đi, chị ta hỏi đông hỏi tây mẹ Trương đều trả lời rất qua loa. Thấy đã đến trưa rồi, mẹ Trương đã quen một mình nấu một bát mì đơn giản ăn xong thì tranh thủ nghỉ ngơi một lát, thức dậy từ sáng sớm cũng chỉ có buổi trưa có thể nghỉ ngơi một lát.
Bây giờ Tiểu Kiến Minh lớn rồi chỉ uống sữa không thôi là không được, trước khi cậu nhóc ngủ mẹ Trương phải nấu một bát bánh trứng, có lúc còn phải luộc một chút gan heo hoặc là cà rốt nghiền nát cho cậu nhóc ăn.
Do đó bà mất kiên nhẫn nói: “Cũng không còn sớm nữa, cô không về nấu cơm sao?”
Chị Lưu cười ha ha nói: “Ôi trời, xem cái trí nhớ của tôi này. Lúc tôi đến đã nghĩ cả rồi, sáng nay tôi hấp một nồi bánh bao cải trắng lớn rồi, buổi trưa sẽ bớt việc, ăn kèm súp ngọt dưa muối rất ngon! Thím cũng đừng nấu cơm nữa, đợi chút tôi về nhà hâm nóng bánh bao!”