Nói xong rồi đi nhanh như cơn gió.
Bình thường mẹ Trương ăn uống rất thanh đạm, hoặc là nấu một bát mì, hoặc là nấu một chút cháo ăn với củ cải là được một bữa cơm. Hôm nay bà muốn ăn mỳ trứng gà, vừa đun sôi nước chị Lưu đã bưng một đĩa chạy sang. Chị ta mở nắp ra bên trong là bốn cái bánh bao lớn và hai bát súp ngọt, còn có một đĩa dưa muối nhỏ nhà làm.
Chị Lưu đưa thẳng cho mẹ Trương một cái bánh bao lớn cười ha ha nói: “Thím nếm thử bánh bao tôi làm xem thế nào?”
Bánh bao này rất thơm, hơn nữa nếp gấp trên bánh bao cũng rất gọn gàng. Mẹ Trương cắn một miếng hương vị đúng thật là không tệ, nhân củ cải chỉ thêm chút thịt vụn nhưng vì còn có chút vỏ tôm nhỏ nên hương vị thơm ngon, vỏ bánh bao cũng được làm rất tốt vừa mềm vừa dai.
Ngay cả dưa muối cũng rất ngon, nhưng không phải là củ cải mà là ngó sen cực kỳ giòn.
Chị lưu nhìn chăm chú vào gương mặt bà chờ đợi, mẹ Trương cảm thấy có hơi buồn cười. Đột nhiên nhớ tới em gái ruột của mình cũng là một người khoe khoang như thế này, tay nghề nấu ăn cũng rất tốt, mỗi lần nấu xong đều bảo bà nếm thử cũng có biểu biểu cảm như vậy.
Bà gật đầu, nói: “Ngon lắm!”
Chị Lưu cười ha ha nói: “Ai ăn bánh bao tôi làm cũng đều khen ngon! Còn có món dưa muối này, ngó sen này là tự tôi trồng! Nào, thím, hai người chúng ta mỗi người hai cánh bánh bao xem ai ăn xong trước!”
Chính mẹ Trương cũng không dám tin bà lại thật sự có thể ăn hết hai cái bánh bao lớn, không những ăn hai cái bánh bao lớn còn ăn hết một bát súp ngọt, còn giành ăn ngó sen cay với chị Lưu.
Ăn xong chị Lưu cũng không dông dài nữa bưng đĩa về nhà rất nhanh.
Ngày hôm sau chị Lưu lại cười hớn hở đến, chị ta vẫn dò hỏi chuyện của Triệu Trân Trân như thường lệ. Lần này mẹ Trương thông minh hơn, tránh toàn bộ câu hỏi không trả lời, trái lại bắt đầu dò hỏi chuyện của chị Lưu. Khiến bà ấy không ngờ tới là chị Lưu này quả nhiên không phải là người bình thường, chị ta và chồng mình lại là anh em họ!
Tào Lệ Quyên vì chuẩn bị quà một tuổi cho cháu trai mà mấy ngày đi tới mấy cửa hàng, cuối cùng chọn ra được một bộ quần áo, một cái khóa bạc trắng và một đôi vòng tay bạc. Nhưng mua quà xong bà lại tiếp tục xoắn xuýt, bây giờ trẻ con cúng mụ một trăm ngày đều tổ chức ở nhà đứa trẻ đó, chú trọng một chút thì sẽ ra ngoài ăn một bữa. Nhưng trước giờ Triệu Trân Trân luôn tiết kiệm, e rằng sẽ không đồng ý bỏ ra số tiền lớn đi ra tiệm, như vậy bà là bà nội nhất định phải đến nhà rồi!
Dĩ nhiên nếu như không muốn đi cũng sẽ có rất nhiều lý do, ví dụ như cơ thể không thoải mái, ví dụ như phải đến bệnh viện xem bệnh cho bệnh nhân, v.v..., có thể nghĩ ra vô số lý do, nhưng bà rất muốn đi.
Mấy năm này hầu như hai nhà không qua lại, lúc trước ba đứa cháu trai đón sinh nhật đầy tuổi đứa con trai ngốc của bà cũng không biết đến thông báo đã làm bà rất tiếc nuối rồi.
Bây giờ quan hệ dịu đi nhiều, những ngày sống chung với mấy đứa cháu khiến bà và chồng lần đầu trải nghiệm niềm vui chơi đùa với cháu, cảm giác đó thật sự rất tốt khiến trái tim già nua của bà tươi tỉnh trở lại.
Theo thời gian sống với trẻ con cảm thấy bản thân trẻ ra rất nhiều, cho nên lễ chọn vật đoán tương lai của Tiểu Kiến Minh, bà là bà nội của bé sao có thể vắng mặt được chứ?
Gần đến hai ngày trước khi Tiểu Kiến Minh đầy tuổi, Tào Lệ Quyên ăn không ngon ngủ không yên, mặc dù Vương Giá Hiên cảm thấy bà lo nghĩ không đâu. Nhưng vợ mình hiếu thắng một đời, nhọc nhằn hao tâm tổn trí nuôi dạy ra một người con trai ưu tú, cuối cùng lại được lợi cho cô gái không có văn hóa đến từ nông thôn như Triệu Trân Trân, trong lòng không khó chịu là không có khả năng. Đương nhiên qua khoảng thời gian quan sát này, ông phát hiện Triệu Trân Trân ngoài việc không có văn hóa thì cũng khá là mưu trí. Nhưng cho dù như vậy cũng không xứng với con trai ông!