“Lệ Quyên, hay là như này đi, nếu như bà thật sự không muốn qua đó thì tôi nói với Văn Quảng dứt khoát để chúng nó qua chỗ chúng ta!”
Thực ra Tào Lệ Quyên cũng có suy nghĩ như vậy, bà đặt chén trà trong tay xuống có hơi do dự hỏi: “Văn Quảng có thể đồng ý không?”
Vương Giá Hiên châm một điếu xì gà hút hai hơi nói: “Chỉ cần bà quyết định, tôi sẽ đi nói, thằng bé sẽ đồng ý thôi!”
Cuối cùng Tào Lệ Quyên vẫn không để chồng mình đi, bởi vì bà không muốn làm khó con trai, còn bởi vì bà đột nhiên nhớ đến cô ta có gì mà đáng sợ chứ? Mấy tháng này bà không chỉ dạy vỡ lòng cho cháu trai mà còn dạy con dâu nữa, có thể nói là bỏ ra không ít công sức, cũng tận tâm không kém dạy Tiểu Kiến Xương! Triệu Trân Trân gọi bà một tiếng cô giáo cũng không sai chút nào, chỉ dựa vào điểm này cô ta cũng không dám mặt cau mày có. Hơn nữa người con dâu này có một điểm rất tốt đó là tính cách cũng không tệ, giải quyết công việc cũng coi như khôn khéo, căn bản sẽ không ở trước mặt mọi người làm bà mẹ chồng này mất thể diện!
Nghĩ thông suốt những chuyện này Tào Lệ Quyên bỏ xuống toàn bộ xoắn xuýt trước đây.
Thực ra lễ đầy tuổi của Kiến Dân, Kiến Quốc còn có Kiến Xương đều được tổ chức rất đơn giản, cũng chỉ là chọn vật đoán tương lai rồi mời gia đình chú họ và bạn bè đồng nghiệp quen biết đến nhà ăn một bữa cơm là xong. Có điều bây giờ đến lượt Tiểu Kiến Minh tổ chức đầy tuổi tình hình lại hoàn toàn khác.
Đầu tiên bởi vì Vương Văn Quảng lên chức hiệu phó, chắc chắn mấy lãnh đạo cấp trường sẽ đến. Cũng không chỉ có lãnh đạo trường mà e rằng mấy chủ nhiệm khoa, giáo sư có quan hệ tốt với chồng cô cũng sẽ đến. Lại thêm bạn bè của Triệu Trân Trân còn có cha mẹ chồng, gia đình của chị chồng chắc chắn cũng sẽ đến, những người này cộng lại thì cũng không ít.
Do đó buổi tối ngày hôm trước, mẹ Trương và Triệu Trân Trân đã chặt hai con vịt và một con gà luộc sơ qua, lại chuẩn bị hai chậu bột lớn sáng sớm mai dậy làm bánh bao không nhân. Ngày mai nhiều khách nên cung cấp đồ ăn khá đơn giản, thịt gà hoặc thịt vịt hầm khoai tây cải trắng, một người một bát đồ ăn và một cái bánh bao chay là được. Mặc dù làm như vậy có hơi mộc mạc và quá sơ sài, nhưng nếu như thật sự làm mấy mâm cỗ cực kỳ thịnh soạn thì sẽ đi ngược lại với phong trào tiết kiệm mà nhà trường đang khởi xướng, chắc chắn sẽ có người bàn tán sau lưng!
Điều khiến Triệu Trân Trân không ngờ tới là, sáng sớm hôm đó khi cô và thím họ, mẹ Trương đang bận rộn ở trong bếp thì cha mẹ chồng đã đến rồi. Trên tay Tào Lệ Quyên xách một túi quà, Vương Giá Hiên thì xách một bọc đồ ăn sáng mới mua. Có bánh rán hành Kiến Dân thích ăn, có bánh thịt Kiến Xương thích ăn, còn có bánh quẩy bánh nướng và trứng luộc nước trà, nói chung hơn mười người ăn cũng đủ!
Triệu Trân Trân cười đi ra khỏi phòng bếp nói: “Cha mẹ mau ngồi xuống đi, hai người đến thật đúng lúc, nồi và bếp trong phòng bếp đều đã dùng hết rồi, con đang lo lát nữa bọn trẻ thức dậy ăn gì vào bữa sáng đây! Bây giờ thì đơn giản rồi, đợi lát nữa có bếp nấu chút cháo là xong rồi!”
Tào Lệ Quyên cười hỏi: “Đồ để chọn đồ đoán tương lai chuẩn bị xong hết cả rồi chứ?”
Triệu Trân Trân trả lời: “Đều chuẩn bị xong hết rồi ạ!”
Tào Lệ Quyên phất tay nói: “Cô cứ đi làm việc trước đi, Kiến Minh vẫn chưa dậy phải không?”
Triệu Trân Trân gật đầu đi ra ngoài.
Sau khi con dâu đi khỏi, hai người bắt đầu đánh giá phòng khách nửa ngoài trời này. So với nhà ở công vụ rộng rãi sáng sủa thì phòng ở đây rõ ràng thấp và hẹp hơn, cho dù chỉ bày biện đồ dùng trong nhà rất đơn giản nhưng mang đến cho người ta cảm giác chật chội.