Trước đây thì không cảm thấy có gì sai cả, trái lại còn cảm thấy có chút tự hào. Nhưng mà gần đây những đồng chí nữ khác trong công đoàn ăn mặc giản dị đến lạ thường, đặc biệt là Lý Tuệ Hoa và Triệu Trân Trân, hằng ngày chỉ mặc cái áo sơ mi màu xanh đã bạc màu. Còn nhìn lại bản thân mình, hôm nay thì mặc bộ váy liền, ngày mai thì sơ mi hoa nhí, đúng thật là chói mắt.
Buổi sáng hôm nay, Mã Ái Hồng cuối cùng cũng mặc bộ áo đã sờn cũ làm từ sợi vải tổng hợp, Tiểu Cao cảm thấy có chút kì lạ: “Chị Ái Hồng, không phải hôm qua chị nói mới làm cái áo chiffon sao, sao không mặc vậy?”
Mã Ái Hồng cười cười rồi nói: “Chỉ có mọi người được tiến bộ à? Tôi cũng muốn bản thân mình tiến bộ không được à? Bây giờ đề cao tư tưởng giác ngộ rồi, không quan trọng chuyện ăn mặc nữa, bắt đầu tự bản thân mình cần cù tiết kiệm có biết không?”
Không biết tại sao, câu nói này từ trong miệng cô ta phát ra, lại cứ có chút cảm giác không phù hợp cho lắm.
Không chỉ có Tiểu Cao cười sặc sụa, những người có mặt ở đó đều cười phá lên, mọi người cười ha hả một lúc lâu, Lý Tuệ Hoa nói: “Đồng chí Tiểu Mã chủ động cầu tiến là rất đáng biểu dương đó, hôm nay chúng ta tiếp tục xét duyệt bản thảo, gần đây những người ở ngoài trường nộp bản thảo rất nhiều. Điều này có thể làm cho công việc phúc thẩm sẽ phức tạp và khó khăn hơn, mọi người phải chuẩn bị tinh thần hơn nữa nha!”VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Loại hình báo giấy ở đại học, mấy năm trước đã từng rất thịnh hành, sau này bởi vì sự ràng buộc với các chính sách của cấp trên, nhanh chóng từ từ mất dần đi. Nhưng vì gần đây tổ công tác của thư ký Trương ở Bình Thành nổi rầm rộ, cây báo ở đại học lại dần dần bắt đầu thịnh hành phổ biến trở lại.
Tờ áp phích đầu tiên ở đại học Bình Thành là nặc danh, không biết là người nào viết. Kể từ lúc đó, giống như là mở ra cái hộp Pandora vậy, tôi tố giác cậu, cậu tố giác tôi. Không lâu sau đó thì phát tờ rơi ở trước cửa đại học, những bức tường trắng tinh toàn bộ đều bị mấy tờ áp phích muôn hình vạn trạng chiếm chỗ.
So với cả ngàn sinh viên cùng với giảng viên ở đại học Bình Thành thì nhân lực ở tổ công tác vẫn là quá ít. Mỗi ngày chỉ có việc xem áp phích thôi cũng xem không kịp, nên đã tuyển thêm không ít sinh viên trong trường làm thời vụ để giúp đỡ một tay, công việc chính là quét sạch những nội dung trên tờ áp phích. Vì lý do này mà đã dán một thông báo ở nơi dễ thấy trong trường, nhất thiết phải công khai tên tuổi thì việc tố cáo mới được chấp nhận, nếu không sẽ được xem như tung tin đồn ác ý bịa đặt.
Thông báo này vừa được công bố, tạm thời không một ai dám tố cáo dưới dạng ẩn danh trên tờ áp phích nữa.
Tuy nhiên vẫn có một số người muốn dẫn đầu, qua mấy ngày sau, tờ áp phích tố cáo với tên tuổi xác thực đã được ra mắt. Người viết tấm áp phích này không phải là một giáo viên bình thường, mà là một giáo sư trẻ tuổi của khoa trung văn, làm việc ở cùng một khoa với Ngô Thanh Phương. Người anh ta tố giác là hiệu phó Ngô Khải Nguyên. Nói ông ấy sống xa xỉ, ở nhà uống cà phê uống rượu vang, lại còn có thư từ qua lại với nước ngoài, rất có khả năng là phần tử đặc vụ ẩn mình trong quần chúng!
Thư ký Trương xét hỏi qua một hồi, trực tiếp yêu cầu nhà trường cách chức Ngô Khải Nguyên, điều cả nhà về nông trường tham gia lao động cải tạo.
Thực ra ở khu nhà tập thể của đại học Bình Thành, đúng thật là trước giờ cả gia đình nhà hiệu phó Ngô rất thu hút sự chú ý của mọi người. Vợ của hiệu phó Ngô đã mất do bị bệnh từ khi Ngô Thanh Phương còn rất nhỏ, nhưng Ngô Khải Nguyên cũng không đi thêm bước nữa. Một thân một mình nuôi cô con gái trưởng thành, Ngô Thanh Phương từ nhỏ đã rất dễ thương, không chỉ đẹp mà còn thông minh nữa.