Dù cho Triệu Trân Trân đi làm hay tan làm, mỗi khi đi ngang qua cửa nhà họ Lương thấy cửa khóa trống không, đều có cảm giác lạnh run người.
Nói không chừng, lần sau sẽ đến nhà bọn họ.
Hôm nay công đoàn của Triệu Trân Trân tăng ca nên về nhà trễ. Cô đeo cái balo vừa mới đi tới trước cửa, mẹ Trương đã bế Kiến Minh lảo đảo từ nhà họ Lưu ở kế bên chạy ra, hoang mang nói: “Trân Trân! Kiến Xương bị té xuống nước, cô mau qua đây coi đi!”
Triệu Trân Trân bỗng cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung.
Cô chạy ngay qua nhà họ Lưu, vừa vào cửa đã thấy ngay Tiểu Kiến Xương đang ngồi trong sân khóc. Cậu nhóc là người ưa sạch sẽ, sáng nay trước khi ra ngoài mặc cái quần màu be, bây giờ thì bị bùn đất bám đầy cả, ngay cả tóc cũng dính bùn lầy. Trên tay chị Lưu cầm lấy cái khăn muốn lau cho cậu nhóc nhưng Tiểu Kiến Xương dùng cánh tay đẩy chị ta ra.
Quần áo trên người Kiến Dân và Kiến Quốc đều bẩn, một đứa thì trên mặt bị thương, một đứa thì bị trầy ở cánh tay. Hai đứa thử an ủi em mình, nhưng Tiểu Kiến Xương vừa khóc vừa la, căn bản là nghe không lọt tai.
Triệu Trân Trân bước tới ôm lấy con trai thứ ba của mình nói: “Kiến Xương không khóc nữa, mẹ về rồi, chúng ta về nhà nhé?”
Tiểu Kiến Xương nép vào lòng mẹ gật gật đầu.
Triệu Trân Trân bế cậu nhóc rồi quay lưng đi, Kiến Dân và Kiến Quốc nhanh chóng chạy theo sau.
Đi đến trước cửa, mẹ Trương đang cầm lấy tấm khăn lo lắng sợ hãi bước tới.
Về đến nhà, Triệu Trân Trân tắm cho Tiểu Kiến Xương trước, rửa vết thương cho Kiến Dân và Kiến Quốc. Cô lại pha cho mỗi đứa một ly sữa mạch nha, mới điềm tĩnh hỏi: “Mẹ Trương, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng mẹ Trương ăn năn vô cùng, bà ấy nói: “Trân Trân à, chuyện này cũng do lỗi tôi mà ra! Vốn dĩ tan học về bọn trẻ ở trong sân nhà mình chơi. Đại Ngưu và Nhị Ngưu của nhà cô Lưu qua đây chơi bảo sân sau nhà tụi nó có nở hoa sen đẹp lắm. Kiến Dân tụi nó nói muốn đi xem nên tôi dẫn mấy đứa đi. Ai mà biết Nhị Ngưu và Kiến Dân vì tranh giành đồ mà cãi nhau, lại còn đánh nhau. Thế là bọn trẻ ẩu đả nhau, Đại Ngưu đụng vào Kiến Xương làm thằng bé ngã xuống ao, may là Kiến Dân nhanh tay giữ được tay thằng bé. Nếu không thì xảy ra chuyện lớn rồi!”
Triệu Trân Trân chau mày lại hỏi Kiến Dân: “Con với Nhị Ngưu giành nhau cái gì mà đánh nhau vậy hả?”
Vương Kiến Quốc thở hổn hển giành nói trước: “Mẹ! Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu đều không biết xấu hổ!”
Vương Kiến Dân cau có nói: “Mẹ, Lưu Đại Ngưu học lớp bốn ở trường con, còn Lưu Nhị Ngưu thì học lớp ba. Mấy ngày trước hai anh em nó có qua nhà mình chơi, lúc đó con và Kiến Quốc đang ngồi ở trong vườn làm bài tập. Lưu Đại Ngưu thấy hộp bút của con và em rất đẹp, cầm lên chơi nhưng lại không muốn trả lại. Sau đó con giành lại thì Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu khóc ầm lên, mẹ Trương cho nửa gói bánh hai anh em nó mới chịu về. Hôm nay lúc đi xem hoa sen, con bắt được một con bướm xinh lắm, đang định đưa cho Kiến Xương thì Lưu Đại Ngưu chạy đến giành, còn cào trầy mặt con! Kiến Quốc qua giúp thì bị Lưu Nhị Ngưu đánh, Kiến Xương cũng bị nó đẩy xuống ao!”
May là cái ao không quá sâu, Kiến Dân lại nắm chặt lấy tay của em, Kiến Quốc nhanh chóng chạy đi gọi mẹ Trương. Nếu không, dù cho nước cạn nhưng vẫn khá nguy hiểm!
Hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, Triệu Trân Trân bình tĩnh lại, cô hối thúc ba đứa con trai: “Mau chóng uống hết ly sữa mạch nha đi, uống xong mẹ làm cơm cho các con ăn, tối nay muốn ăn gì nào?”
Vương Kiến Quốc giành trả lời ngay: “Mẹ, con muốn ăn mì lạnh!”
Lúc này tinh thần của Tiểu Kiến Xương đã tốt hơn rồi, thay bộ đồ sạch sẽ ngồi trên ghế, cậu nhóc bưng cái ly lên uống một ngụm sữa mạch nha rồi nói: “Mẹ! Con cũng muốn ăn mì lạnh!”