Kiến Dân gật gật đầu, bèn nói: “Mì lạnh mẹ làm ngon lắm, con cũng muốn ăn nữa!”
Bây giờ thời tiết quá oi bức, người lớn trẻ nhỏ đều thích đồ mát lạnh. Mì lạnh mà Triệu Trân Trân làm là dùng nước nguội trộn vắt mì, nghiêm túc mà nói thì không được cho là mì lạnh, trẻ nhỏ dù cho đường ruột không tốt ăn vào vẫn không sao.
Cô cười cười, xoa xoa ấn đường, dặn dò mẹ Trương: “Đưa Kiến Minh cho tôi, bà vào phòng bếp chuẩn bị đồ đạc đi!”
Tiểu Kiến Minh từ nãy giờ đều hiếu kỳ nhìn ba người anh, cảm thấy không giống như mọi ngày. Vừa nãy khi mấy đứa Kiến Dân uống sữa mạch nha, cậu nhóc chép chép miệng, mặc dù một tiếng trước vừa mới uống hết một bình sữa.
Triệu Trân Trân ẵm lấy cậu nhóc vỗ vào lưng rồi nói: “Kiến Minh không sợ nha, không có gì nữa đâu, con có muốn uống sữa mạch nha không?”
Tiểu Kiến Minh đáp lại rất rõ ràng: “Muốn!”
Triệu Trân Trân pha cho cậu nhóc một ly, đút từng muỗng cho cậu nhóc uống. Kiến Dân ngồi kế bên cảm thấy rất hứng thú, chủ động muốn để cậu đút cho em mình.
Đứa con trai lớn tuy không lớn tuổi bao nhiêu, nhưng trước giờ đều rất ân cần chu đáo. Triệu Trân Trân đặt đứa con trai út ngồi lên ghế ăn dặm, dặn dò Kiến Minh vài câu rồi đi vào bếp.
Thực ra mì lạnh rất dễ làm, mẹ Trương đã cắt sợi dưa chuột xong xuôi, cũng đã nấu xong nước.
Mì lạnh sau khi nấu xong ngâm qua nước nguội, bỏ dưa chuột vào ngay, cộng thêm sốt thịt bằm đã làm sẵn từ trước, thêm dầu mè và giấm là xong. Đây là món ăn được ưa chuộng trong mùa hè. Triệu Trân Trân vừa mới bưng tô mì vào phòng khách, chị Lưu đã dẫn theo hai thằng con trai qua đây xin lỗi.
Triệu Trân Trân ngồi trên ghế không cử động gì cả, trong lòng cô vô cùng tức giận, hận không thể qua nhà họ Lưu la làng lên, sau đó đánh hai đứa nhóc hư đốn đó mấy bạt tai cho hả nguôi giận. Nhưng khi thấy trên mặt và cánh tay của Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu trầy xước còn nghiêm trọng hơn Kiến Dân và Kiến Quốc, cơn giận cũng đã nguôi đi một chút.
Chị Lưu không dám ngồi, lo lắng bất an đứng nói: “Em Triệu à, thật sự rất xin lỗi, hai đứa hư đốn nhà tôi nghịch quá! Tôi đã dạy cho bọn nó một bài học rồi!” Nói đến đây sợ Triệu Trân Trân không tin nên đã kéo ống quần của Lưu Nhị Ngưu lên.
“Hai thằng ranh này cứ hai ba ngày thì đi gây chuyện, đánh gãy cả cán chổi mà không nghe lời!”
Lưu Nhị Ngưu giận dỗi nói: “Mẹ! Mẹ chỉ biết đánh tụi con! Tụi nó cũng có đánh con và anh hai. Vương Kiến Dân còn lấy gạch đánh vào đầu con nữa!” Nói rồi còn chỉ tay vào vết thương trên trán.
Vương Kiến Dân thở hổn hển phản bác lại: “Là cậu động tay trước!”
Lưu Đại Ngưu hừ một tiếng không phục, cậu nhóc vẫn còn muốn lên tiếng nhưng đã bị chị Lưu đánh một cái thật mạnh.
Triệu Trân Trân chỉ tay vào chỗ ghế sofa, lạnh lùng nói: “Chị à, ngồi đi, hai nhà chúng ta ở gần nhau vậy, có chút qua lại là chuyện đương nhiên. Bọn trẻ chơi cùng nhau cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng mà chuyện hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng mới được!”
Chị Lưu nghe câu nói này trong lòng vô cùng vui mừng. Mấy ngày nay chị ta cứ lôi kéo làm quen với mẹ Trương, không phải là vì muốn để cho hai nhà được qua lại hay sao? Đương nhiên nếu như Trân Trân có thể vì tình nghĩa đồng hương tiện thể tìm cho chị ta một công việc thì càng tốt. Chị ta cũng không yêu cầu cao gì, làm ở bếp của nhà trường là được rồi.
Những thứ khác thì không dám nói, chuyện nấu ăn thì chị ta rất giỏi giang.
Chị ta gật đầu thật mạnh, mỉm cười nói: “Được được, đều là lỗi của hai đứa con nhà tôi!”
Triệu Trân Trân hơi chau mày nói: “Chỉ có nhận lỗi suông thì không được! Đại Ngưu và Nhị Ngưu nhà chị phải viết một bản kiểm điểm! Với lại, nhà trường chúng tôi có quy định, nhà tập thể không được tự ý xây dựng. Nhà chị ở trong vườn đào ao trồng củ sen, bản thân làm thế đã sai rồi. Nhân lúc những lãnh đạo liên quan vẫn chưa biết, chị về nhà lấp đất lại đi!”