Chị Lưu ngây người ra.
Để biểu hiện thành ý, chị ta nhẫn tâm cầm cây chổi ở nhà quất mạnh vào hai đứa con trai, viết kiểm điểm cũng được, nhưng mà kêu chị ta lấp lại cái ao sen thì không thể được rồi!
Chị Lưu từ sau khi kết hôn theo chồng vào trong thành phố, cả ngày không làm việc gì, nhiều năm nay đều sống xoay quanh chồng con. Đương nhiên chăm con trẻ và làm việc nhà cũng không hề rảnh rỗi, nhưng mà chị ta vẫn thường xuyên cảm thấy rất nhàm chán.
Chị Lưu lớn lên ở nông thôn, ngoại trừ biết nấu cơm, cùng lắm thì biết thêm trồng trọt. Chị ta dọn dẹp khoảng sân nhỏ rồi trồng rau. Sau này rất muốn ăn củ sen nhưng lại không có bán nhiều, mua được đều là đồ không tươi, chị ta dứt khoát đào một cái ao hai mét vuông vức ở khoảng sân nhỏ sau nhà.
Lúc đầu chồng chị ta còn cười, không ngờ vậy mà chị ta trồng ra được thật, vả lại chăm sóc rất tỉ mỉ, củ sen phát triển rất tốt. Mỗi năm đến mùa thu hoạch chị Lưu đều tặng cho hàng xóm một hai cây, nghe người ta khen, chị ta cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Trong lòng chị ta tuy không muốn chút nào nhưng vẫn cười cười nói: “Củ sen nhà tôi đang phát triển rất tươi tốt, lấp nó đi thì tiếc lắm đó! Nhưng mà lần này để xảy ra chuyện này, về nhà tôi sẽ nói với lão Lưu, kêu anh ấy tìm người làm một cái cửa nhỏ ở sân sau. Thường ngày tôi sẽ khóa cửa lại, bọn trẻ sẽ không thể vào được!”
Triệu Trân Trân rất không vừa ý thái độ của chị ta, tức giận bảo: “Chuyện này không thể thương lượng nữa, cái ao đó chị phải lấp nó đi!”
Chị Lưu thấy vậy vô cùng tức giận, trong lòng có chút bực tức. Tuy là rất tiếc cái đầm sen của mình nhưng quan trọng hơn là không thể đắc tội Triệu Trân Trân, nên nói: “Được được được, tôi sẽ lấp nó đi. Đợi ngày mai tôi nhổ củ sen đi rồi lấp nó đi!”
Lưu Đại Ngưu thấy dáng vẻ bảo sao nghe vậy của mẹ mình, nhăn nhó bảo: “Mấy người ỷ thế hiếp người!”
Triệu Trân Trân không tranh cãi với hai đứa nhóc nghịch ngợm này, cô lại nhìn chị Lưu nói: “Dù viết bản kiểm điểm, cũng không thể thiếu lời xin lỗi. Hai đứa con nhà chị phải xin lỗi Kiến Dân, Kiến Quốc và Kiến Xương nhà chúng tôi!”
Chị Lưu dẫn theo hai đứa con qua là để xin lỗi, lần này không úp mở gì cả, đưa tay đánh thật mạnh vào Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu, nói: “Còn không mau xin lỗi à!”
Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu nén đau và bực dọc xin lỗi.
Kiến Dân nghiêm mặt ra nói: “Lưu Đại Ngưu, Lưu Nhị Ngưu, hai người nghe cho rõ. Nếu vẫn còn bắt nạt tôi và em của tôi, lần sau tôi nhất định sẽ lấy cục gạch đánh các cậu đó!”
Triệu Trân Trân đánh nhẹ vào tay con trai, nói với ba đứa nhỏ: “Được rồi, một lát nữa mẹ sẽ nấu một nồi canh ngọt, chúng ta cùng nhau ăn có được không?” Canh ngọt mà cô nói, chính là canh đậu đỏ có bỏ thêm đường cát.
Ba đứa nhỏ gật đầu đồng ý, thằng út Kiến Minh cũng vỗ vỗ tay ra hiệu đồng ý.
Triệu Trân Trân quay đầu lại, chị Lưu và hai thằng con trai vẫn đứng ở đó chưa ra về. Cô chau mày đang định nói, chị Lưu đã cười cười bảo: “Em Triệu à, hôm nay tôi đến đây, việc đầu tiên là muốn bọn nhỏ xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay, còn một việc nữa là muốn nhờ em Triệu đây giúp đỡ một chuyện.”
Lần này đến lượt Triệu Trân Trân hết hồn. Chưa từng thấy qua người nào mặt dày như thế. Mấy đứa trẻ của hai gia đình vừa mới đánh nhau xong, cô vẫn còn đang tức giận mà vẫn dám mở miệng nhờ cô giúp đỡ sao?
Thực ra, chị Lưu cũng biết rằng mình lựa thời cơ không tốt.
Nhưng những năm này chị ta ở thành phố không có bạn bè gì, quan hệ với hàng xóm cũng không quá tốt. Ví dụ như trước đây cả nhà hiệu phó Lương vừa nhìn thấy đã coi chị ta như bệnh dịch vậy.