Thật ra giữa hai nhà cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chẳng qua là hai đứa con trai của chị ta một lần vô tình đánh lỗ đầu cô con gái út của nhà họ Lương, giáo sư Lương kia còn ghê gớm hơn Triệu Trân Trân rất nhiều, chị ta đến xin lỗi hưng người ta không cho chị ta vào nhà.
Lại nói, mấy gia đình sống ở trong khu, tuy rằng lúc thấy chị ta cũng chào hỏi, nhưng thật ra cũng không mấy thân thiết. Vợ chồng nhà người ta đều là công viên chức, mỗi ngày hết đi làm lại tan sở, căn bản không có thời gian. Mà hầu như đều giống như chồng chị ta, cũng được coi là nhân viên công chức bình thường ở trường đại học. Cho dù có được bầu lên làm phó giáo sư thì phó giáo sư ở trường đại học nhiều như vậy, tất nhiên cũng không có năng lực và mối quan hệ để giới thiệu chị ta đi làm.
Trước kia con còn nhỏ, việc nhà nhiều, bây giờ con đều lớn rồi, chị Lưu rất muốn đi làm. Cũng vì chuyện này mà cãi nhau với chồng không biết bao nhiêu lần, chị ta cho rằng ầm ĩ hai lần thì chồng sẽ thỏa hiệp, nhưng không ngờ vì chuyện này chồng chị ta muốn ly hôn. Chị ta một khóc hai náo ba thắt cổ, quậy một hồi lại thật sự được như nguyện.
Lưu Chí Cường, chồng của chị Lưu, xem như có chút danh tiếng ở khoa kỹ sư cơ khí trường Đại học Bình Thành. Người này hơi vô vị, gần như dồn toàn bộ tâm sức vào học thuật. Tuy là phó giáo sư nhưng đối với việc trong khoa trừ việc liên quan đến chuyên môn ra, còn lại anh ta đều không quan tâm đến, tất nhiên quan hệ với mọi người cũng rất bình thường. Chị Lưu ồn ào muốn đến làm việc ở căng tin, mấy hôm trước anh ta mặt dày đi tìm người phụ trách căng tin. Nhưng người ta không quen anh ta, đương nhiên sẽ không nể mặt anh ta rồi. Nói rằng hiện tại căng tin không tuyển người, cho dù có tuyển thì cũng cần phải đáp ứng một số điều kiện mới có thể làm được.
Đứng thấy trong trường đại học có rất nhiều vị trí công việc, nhưng thực tế mỗi vị trí đều có người rồi, chưa nói muốn vào làm nhân viên chính thức, ngay cả nhân viên tạm thời cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa còn giống như chị Lưu, bỏ qua chuyện ít học đi, trông vẻ bề ngoài của chị ta còn rất luộm thuộm. Chưa cần đề cập mấy yếu tố khác, cho dù là đơn vị nào cũng không quá muốn thuê người như vậy.
Chồng thất bại trở về, chị Lưu nảy sinh ý định đến nhà hiệu phó Vương mới chuyển đến. Con người chị ta xem như cũng có chút mưu trí, chị ta còn dò hỏi mọi người về tình hình của Triệu Trân Trân, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, vợ của hiệu phó lại là đồng hương của chị ta! Tuy không cùng thôn nhưng cách cũng không xa.
Lúc đó chị Lưu vui mừng khôn xiết, chị ta nghĩ thầm chuyện này nhất định sẽ thành.
Mấy ngày nay chị ta hao tâm tổn sức làm quen với mẹ Trương, vốn muốn lợi dụng quan hệ với mẹ Trương để tiếp xúc với Triệu Trân Trân. Nhưng điều làm chị ta không ngờ là mẹ Trương lại rất kín miệng, bà ấy chưa bao giờ nói chuyện riêng của bà chủ chứ nói gì dẫn chị ta đi chủ động làm quen.
Hơn nữa chị ta quan sát được Triệu Trân Trân luôn đi làm từ sáng sớm, tan làm thì về thẳng nhà, chưa bao giờ thích lê la tán dóc, cho nên dù hai nhà chỉ cách vách cũng không phải muốn gặp mặt là gặp. Mấy ngày nay chị ta rất sốt ruột, luôn giật dây bảo hai đứa con trai của mình đi chơi với bọn trẻ nhà họ Vương. Tuy rằng hôm nay bọn trẻ đánh nhau, nhưng ít nhất cũng nhân chuyện này vào được nhà họ Vương, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với Triệu Trân Trân.
Chị Lưu cười nói: “Em Triệu à, không biết mẹ Trương có nói với em không, nhà mẹ đẻ của chị cũng ở Công xã Anh Đào đấy, chúng ta là đồng hương đấy!”
Triệu Trân Trân gật đầu.