Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 213 - Chương 213:

Chương 213:

Thực ra chi tiết về chuyện của chị Lưu này Triệu Trân Trân đã hỏi rõ ràng rồi. Chị Lưu và chồng Lưu Chí Cường là anh em họ ruột, từ bé hai nhà đã hứa hôn với nhau. Nhưng nhà chị Lưu đông anh chị em, chị ta là con gái nên không được gia đình xem trọng, học đến lớp ba đã phải nghỉ học. Nhưng Lưu Chí Cường thì khác, từ nhỏ anh ta đã học rất giỏi, gia đình nề nếp, điều kiện kinh tế cũng tốt hơn nhà chị Lưu rất nhiều, cho nên một mạch học đến đại học. Sau khi tốt nghiệp, vì thành tích xuất sắc đã được giữ lại trường giảng dạy. Cho nên có thể nói sau sáu, bảy năm hai người này đã hoàn toàn trở thành người xa lạ rồi, quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác nhau.

Gia đình Lưu Chí Cường luôn muốn hủy hôn, lúc Lưu Chí Cường học trung học đã nhiều lần đề cập, nhưng cha mẹ vợ của anh ta kiên quyết không đồng ý. Chuyện này kéo dài cho đến khi Lưu Chí Cường tốt nghiệp đại học, bởi vì thành tích xuất sắc nên anh ta được đại học Bình Thành giữ lại giảng dạy, như vậy nhà vợ của nhà họ Lưu lại càng không buông tha.

Cha mẹ Lưu Chí Cường không còn cách nào khác đành phải đề nghị bồi thường cho nhà chị Lưu một khoản từ hai trăm đến năm trăm tệ, lúc bấy giờ ở nông thôn vừa nghe đã thấy số tiền này đã lạnh người rồi, nhưng đây cũng gần như toàn bộ tài sản của nhà Lưu Chí Cường. Cuối cùng cha mẹ vợ của Lưu Chí Cường cũng đã đồng ý hủy hôn.

Nhưng một mình chị Lưu không đồng ý, chị ta làm rất dứt khoát, lấy một cuộn vải trắng treo trên xà nhà. Nói nếu Lưu Chí Cường không lấy chị ta, chị ta cũng không còn mặt mũi nào để sống nữa, sẽ treo cổ chết ngay tại đây.

Chị Lưu tiếp tục nói: “Em Triệu, không giấu gì em, lão Lưu nhà tôi là cái đồ vô dụng. Em không biết đâu, anh ta ấy à, có khi ở nhà cả ngày không nói lấy một lời! Miệng ngậm còn kín hơn cả miệng hồ lô! Vì Đại Ngưu, Nhị Ngưu nhà tôi đều lớn rồi, ở nhà cũng không có gì làm, thật sự là rảnh đến phát hoảng cho nên tôi muốn tìm một công việc để làm! Tôi thì không biết làm gì khác chỉ nấu ăn cũng tạm được, ngẫm nghĩ thấy công việc trong căn tin của trường đại học khá phù hợp với mình. Mặc dù tôi đã lên thành phố nhiều năm rồi nhưng thực sự không quen biết nhiều người. Vậy nên em Triệu à, nể tình chúng ta là đồng hương, hãy nói chuyện với hiệu phó Vương để tôi đến đó làm có được không, làm thời vụ cũng được!”

Triệu Trân Trân ngước mắt lên nhìn chị ta, chị Lưu này nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng thực ra cũng không ngốc lắm. Vương Văn Quảng phụ trách hậu cần và hành chính của trường, tất nhiên căn tin cũng nằm trong quyền quản lý của anh. Đương nhiên muốn làm nhân viên chính thức cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nếu muốn đến căn tin làm nhân viên thời vụ, nhặt rau, rửa rau chắc cũng không quá khó.

Nếu đổi lại như bình thường, có lẽ cô sẽ cảm thấy hai nhà chỉ sống cách nhau có một bức tường, chị Lưu lại là người cùng quê nên sẽ đồng ý giúp đỡ. Nhưng bây giờ tâm trạng của cô không tốt, cô cau mày đánh giá đầu tóc bù xù và quần áo xốc xếch của chị Lưu, nói: “Đến chính bản thân mình với con trai mình còn chưa quản được, chị còn có sức lực đi ra ngoài làm việc à? Trước tiên chị vẫn nên chăm sóc con cái cho tốt đi rồi nói sau!”

Đêm hôm đó, chuyện khiến Triệu Trân Trân lo lắng nhất đã xảy ra, Kiến Xương đột nhiên phát sốt.

Nghe thấy giọng nói hốt hoảng của mẹ Trương, Triệu Trân Trân mặc vội quần áo vội vã chạy đến phòng con trai.

Nhóc Kiến Xương yếu ớt nằm ở trên giường, hai má ửng đỏ, chắc là khó chịu quá nên cậu nhóc không ngừng rầm rì.

Triệu Trân Trân bước đến sờ lên trán của con trai, quả nhiên nóng hầm hập, cho dù không dùng nhiệt kế đo cũng khẳng định là sốt cao. Con nhỏ bị bệnh một khắc cũng không được chậm trễ, Triệu Trân Trân nhanh tay mặc quần áo cho Kiến Xương, lại lấy cái túi của mình, cô bế con trai lên rồi lập tức đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment