Mẹ Trương đứng ở cửa, trong tay bà cầm một cái khăn ướt, có chút không biết làm sao.
Triệu Trân Trân dặn dò bà ấy: “Tôi đưa Kiến Xương đi khám, bà để mắt đến mấy anh em Kiến Minh nhé!”
Mẹ Trương gật đầu nói: “Vậy cô cẩn thận một chút!”
Lúc này đã hơn hai giờ đêm, ngoài trời một mảnh tối mịt, nhưng bởi vì con đường trong khu đều đã quen rồi, cho dù không có đèn đường. Trong lòng cô nóng vội, cõng nhóc Kiến Xương bước vừa nhanh vừa gấp. Gần đến cổng lớn, lúc bước qua khúc cua dưới chân bị vấp phải vật gì đó suýt chút nữa ngã nhào.
Ra khỏi khu nhà là đường lớn bằng phẳng, cô chạy một mạch đến bệnh viện đại học. Lúc này, cả người Triệu Trân Trân đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không buồn lau mà bế con trai mình vào phòng cấp cứu.
May là sau khi nhóc Kiến Xương truyền đến bình nước thứ hai, lúc trời gần sáng cuối cùng cũng hạ sốt.
Cậu nhóc cũng đã có chút tinh thần, ngượng ngùng cười với mẹ: “Mẹ, Kiến Xương bị bệnh, Kiến Xương sốt rồi!”
Triệu Trân Trân gật đầu, không nhịn được cúi đầu hôn lên gò má nhỏ của nhóc một cái, hỏi: “Kiến Xương, còn khó chịu không con?”
Kiến Xương lắc đầu nói: “Con khỏe hơn nhiều rồi ạ, mẹ có mệt không?”
Triệu Trân Trân ngẩn ra, sau đó cười nói: “Mẹ không mệt chút nào! Kiến Xương nhắm mắt lại ngủ một lát nữa nhé?”
Nhóc Kiến Xương ngoan ngoãn gật đầu, đột nhiên chỉ vào trán của cô nói: “Mẹ, mẹ bị thương rồi?”
Triệu Trân Trân đưa tay sờ lên trán mình, quả nhiên trên trán cô mọc một cái u lớn. Giờ cô mới nhớ tới, lúc chạy tới đây cô suýt chút nữa bị vấp ngã. Lúc đó đầu cô đập vào tường mà cô không để ý, nhưng cho đến bây giờ cô cũng không cảm thấy đau lắm.
Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Kiến Xương, nói: “Không sao, mẹ là người lớn rồi, vết thương nhỏ này giống như muỗi đốt vậy, sẽ nhanh chóng lành lại thôi!”
Nhóc Kiến Xương truyền nước liên tục bốn ngày mới xem như hoàn toàn bình phục.
Hôm nay cô cùng Kiến Xương từ bệnh viện trở về, mẹ Trương đang chơi với bé Kiến Minh trong sân.
Cậu bé gần đây tiến bộ rất nhiều, hiện tại đã có thể đi được một quãng đường dài, có điều bước đi không đủ vững vàng, dáng vẻ cái mông vểnh vểnh. Đôi chân bé bé bước từng bước đi trông như chú chim cánh cụt nhỏ, khiến mọi người nhìn vào cũng phải bật cười. Mẹ Trương bị bé chọc cho bật cười, tự Kiến Minh cũng cười theo.
Vì chuyện nhà họ Lưu mà mẹ Trương rất áy náy, bà đau lòng nhìn Kiến Xương, hỏi: “Trân Trân, bác sĩ nói thế nào? Kiến Xương nhà chúng ta không sao chứ?”
Triệu Trân Trân gật đầu, hỏi lại: “Buổi trưa Kiến Minh ăn gì rồi?”
Mẹ Trương đắc ý nói: “Ôi, Tứ Bảo ăn nhiều lắm, uống nửa bình sữa, hai cái trứng hấp đều ăn hết, còn ăn chút cà rốt nghiền!”
Triệu Trân Trân gật đầu không nói gì.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Vương Văn Quảng mới trở về sau chuyến công tác ngoài tỉnh.
Trước đây mỗi lần Vương Văn Quảng từ bên ngoài về nhà, anh đều rất hăng hái, không chỉ kể cho vợ về nghe chuyện này chuyện nọ, về những gì anh nhìn thấy trên đường, mà còn mang theo đặc sản địa phương. Nhưng lần này trở về rõ ràng anh trầm lặng hơn rất nhiều.
Sau bữa tối, Kiến Dân và Kiến Quốc về phòng làm bài tập, Kiến Xương cũng được mẹ Trương dẫn đi tắm. Vương Văn Quảng pha một bình trà hoa, rót cho vợ một cốc, ôm lấy bé Kiến Minh vào lòng, hôn lên đầu của đứa con trai nhỏ và hỏi: “Tứ Bảo có nhớ cha không?”
Kiến Minh đáp rất lớn: “Nhớ ạ!”
Cuối cùng Vương Văn Quảng cũng mỉm cười, anh quay sang vợ và nói: “Trân Trân! Một số nơi đã hỗn loạn rồi!”
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Vậy thì sau này chúng ta phải làm việc cẩn thận hơn. Hôm kia em đã đến thăm chủ tịch Lưu, ông ấy đã dặn em phải cẩn thận lời nói và hành động của mình.”
Vương Văn Quảng gật gật đầu, anh hỏi: “Kiến Xương lại bị sốt à? Có phải là bị cảm không?”