Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215:

Chương 215:

Triệu Trân Trân kể cho chồng nghe về chuyện nhà họ Lưu, cô nói: “Lúc nhìn thấy Kiến Xương, Kiến Dân, Kiến Quốc nhà chúng ta bị bắt nạt như vậy, em vô cùng tức giận, vì vậy khi chị Lưu kia đến xin lỗi tâm trạng của em có chút bốc đồng. Em nghe lại từ mẹ Trưởng, cái ao sen của nhà bọn họ đã bị lấp rồi, bản kiểm điểm của Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu cũng đã viết xong đưa cho em. Dù sao chuyện này cũng đã qua rồi, dẫu sao cũng sống gần nhau như vậy, nếu căn tin còn cần người làm tạm thời thì để chị Lưu này đến làm đi!”

Tuy rằng chị Lưu này vô dụng như vậy, nếu là trước đây, có lẽ đến nhìn cô cũng sẽ không thèm nhìn. Nhưng bây giờ lại khác, dù sao trong giai đoạn mẫn cảm này, càng là tiểu nhân thì càng không nên đắc tội. Tất nhiên, thực ra cũng không tính là đắc tội.

Vài ngày sau, chị Lưu kích động mang một lọ củ sen muối tới nói lời cảm ơn, chị ta cười nói: “Ôi em Triệu à, thật sự là cảm ơn em, thay tôi cảm ơn hiệu phó Vương nha. Lời nói của hiệu phó Vương thật sự không tầm thường, nghe chủ nhiệm Chu ở căn tin nói vốn dĩ căn tin không có ý định tuyển người, tôi được coi như là trường hợp đặc biệt!”

Triệu Trân Trân cười nhẹ nói: “Chị Lưu, chị bây giờ đi làm ở căn tin, nhớ biểu hiện cho tốt, đừng có lúc nào cũng nhắc đến Văn Quảng nhà chúng tôi, như vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu! Trong khu này chị không phải là người duy nhất không có công việc, chị đi phao tin rồi những người khác sẽ ghen ghét, đến lúc đó công việc tạm thời này chị cũng không giữ nổi đâu!”

Chị Lưu gật đầu liên tục nói: “Đúng đúng đúng, em Triệu nói đúng! Lão Lưu nhà chúng tôi cũng nói rồi, bảo tôi bớt nói nhiều, chăm chỉ làm việc hơn!”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Chị Lưu nhìn trái nhìn phải đều không thấy bóng dáng mẹ Trương đâu, chị ta là người không giấu được suy nghĩ, nghi ngờ hỏi: “Thím Trương không có ở đây sao?”

Bởi vì hiện tại mọi nhà giống nhau đều có bốn năm đứa con. Thật ra trong khu cũng có vài gia đình vợ chồng đều là công viên chức và có bảo mẫu, nhưng Triệu Trân Trân vẫn sợ ảnh hưởng không tốt, sớm đã không muốn dùng bảo mẫu. Nhưng mẹ Trương mẹ lại là người làm việc tận tâm tận trách, mấy năm nay giúp đỡ cô không ít, bởi vậy câu nói sa thải bà ấy Triệu Trân Trân vẫn chần chừ chưa nói ra.

Mẹ Trương không biết mặt chữ, nói chuyện thời thế với bà ấy cũng như đàn gảy tai trâu, lấy việc Kiến Xương lần này làm cớ vừa lúc để cho bà ấy về nhà nghỉ ngơi.

Triệu Trân Trân trả lời: “Đúng vậy, mẹ Trương đã già rồi, sức khỏe không tốt, trước tiên về nhà nghỉ ngơi rồi tính tiếp.”

Vốn dĩ Triệu Trân Trân nói với mẹ Trương rằng tạm thời cô không cần bảo mẫu ở chung, bà ấy có thể đến nhà bác sĩ Tào, nhưng bà ấy không đồng ý.

Hàng ngày trước khi đi làm, Triệu Trân Trân gửi bé Kiến Minh đến nhà trẻ ở trường đại học, sau khi tan làm lại đón bé về. Nhưng cô không ngờ rằng cậu bé lại thích nghi rất nhanh rất tốt, ngoại trừ vài ngày đầu quấy khóc, sau đó bé đều vui vẻ vẫy tay tạm biệt mẹ.

Sáng hôm nay Triệu Trân Trân vừa bước vào văn phòng công đoàn trường thì gặp lại một người quen cũ.

Thư ký Trương mặc quân phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn đang ngồi trên ghế nghe chủ tịch công đoàn Lý Tuệ Hoa báo cáo công việc. Thấy Triệu Trân Trân bước vào, anh ta quay đầu lại mỉm cười.

Triệu Trân Trân cũng mỉm cười với anh ta, nhưng không dám quấy rầy công việc của lãnh đạo, cô đi thẳng đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống.

Lý Tuệ Hoa báo cáo ngắn gọn về công việc của mình, rất khiêm tốn nói: “Trưởng ban Trương, công tác công đoàn của chúng tôi vẫn còn nhiều vấn đề và thiếu sót, sau nay chúng tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn để không phụ lòng tin của chính phủ và nhà trường! Tôi hy vọng các vị lãnh đạo có thể tiếp tục ủng hộ công việc của chúng tôi!”

Bình Luận (0)
Comment