Cháu trai này của Tạ Trường Xuân tính tình nóng nảy nổi tiếng trong xưởng, nhưng cũng chỉ có anh ta mới có thể kiểm soát nhóm công nhân trẻ trong tổ vận chuyển hàng hóa. Anh ta liếc Ngụy Đại Cường một cái, hơi khinh thường nói: “Vào tổ công tác được mấy ngày đã không biết bản thân là ai rồi sao? Ngay cả việc của tôi cậu cũng muốn quản?”
Ngụy Đại Cường lúc này đã có chút hối hận, nhưng người trẻ tuổi ở trước mặt người khác thừa nhận mình sợ hãi là điều không thể, anh ta vênh mặt nói: “Tại sao lại không thể quản? Tổ công tác chúng tôi còn có thể đi lục soát nhà phó thị trưởng ấy chứ, anh không lẽ còn cao hơn phó thị trưởng à?”
Câu nói này của anh ta chắc chắn có cạm bẫy, mặc dù tổ trưởng Tạ tính tình nóng nảy nhưng lại là người rất thông minh, anh ta hung dữ liếc nhìn Ngụy Đại Cường nói: “Cậu nói vậy là có ý gì? Một cựu phó thị trưởng tham nhũng và hối lộ bây giờ đã bị bắt giam, là tù nhân, là tội phạm của Đảng cộng hòa nhân dân! Tạ Đông Huân tôi cái khác thì không dám nói, nhưng dù gì cũng được coi là căn chánh miêu hồng. Cậu lấy tôi và một tên phạm nhân ra so sánh, là có ý gì? Đi, theo tôi đi tìm tổ trưởng của các cậu, chúng ta phải nói cho rõ vấn đề này!”
Lúc này Ngụy Đại Cường vô cùng hối hận, cũng là mấy ngày nay quá đắc ý, ở đơn vị nhận được đãi ngộ cao hơn nhiều so với trước đây. Các công nhân trước đây đều nói lời nịnh nọt anh ta, về nhà cũng được cha mẹ anh em tâng bốc, cho nên mới huênh hoang lên. Hôm nay thật sự là lên cơn rồi nên mới chọc giận Tạ Đông Huân.
Ai mà không biết anh ta chắc như thép, người thường trong xưởng không dám đụng vào.
Nghĩ thông điều này, Ngụy Đại Cường cũng không quan tâm đến thể diện nữa, hèn nhát nói: “Tổ trưởng Tạ, tôi chỉ là người thô lỗ không biết nói chuyện, anh đừng tức giận, anh còn có việc cần làm, tôi đi trước nhé!” Nhưng lúc này anh ta muốn chuồn cũng đã muộn, Tạ Đông Huân kéo anh ta lại, liếc nhìn nói: “Tôi không bận! Đi, chúng ta đi tìm tổ trưởng của các cậu nói chuyện!”
Thực tế, Tạ Đông Huân sớm đã chướng mắt tổ công tác rồi. Xưởng bông nhà nước của bọn họ là một công xưởng, những thứ trống rỗng đó không quan trọng, điều mấu chốt nhất là tập trung sản xuất! Sản xuất phải đặt lên hàng đầu. Đương nhiên uy danh và câu chuyện chính của tổ công tác anh ta không biết, nhưng tổ trưởng Tạ cho rằng bọn họ đi nhầm chỗ rồi.
Sau khi những người này vào vẫn tính là có nguyên tắc, không hành động bừa bãi, hơn nữa còn giúp công xưởng tuần tra. Nhưng cách các thành viên của tổ công tác vênh váo kiêu ngạo làm cho anh ta rất ghét, đặc biệt là một số người vốn dĩ là nhân viên của xưởng vào tổ công tác làm lại rất hống hách, cứ như thể được đầu thai lại vậy.
Điều khiến anh ta tức giận nhất là tổ công tác đặc biệt cử hai người theo dõi chú Tạ Trường Xuân của anh ta. Trên danh nghĩa nói là bảo vệ, nhưng trên thực tế ai mà không biết là giám sát? Hai người này rất đeo bám, đi làm theo dõi ở xưởng không tính đi, tan làm vẫn muốn đi theo về nhà. Chú của anh ta cống hiến hơn nửa đời người cho xưởng, bây giờ xưởng bông nhà nước hưng thịnh phát triển không ngừng. Nhớ lúc đầu bởi vì thiết bị lạc hậu, chất lượng vải sản xuất ra không tốt nên tiêu thụ không khả quan, không trả được lương cho công nhân, còn chú tự bỏ tiền túi ra tạm ứng. Gian khổ nhiều năm như thế đều đã qua, đến hiện tại kết cục lại bị theo dõi.
Hơn nữa hai người kia lại rất không thật thà, ánh mắt như mang theo móc câu, hận không thể cướp hết đồ tốt của nhà chú!