Nhưng hiện tại muốn tố giác Vương Văn Quảng, lấy ví dụ của chủ nhiệm Lưu trước đây và đặc biệt là sau khi Triệu Trân Trân được điều tạm đến làm việc ở tổ công tác thì càng không có ai dám tố cáo nữa.
Có lẽ là vì kí ức kiếp trước, ấn tượng của Triệu Trân Trân với tổ công tác không được tốt nên sau khi cô tham gia vào tổ công tác, thái độ làm việc rất không tích cực. Hơn nữa, vì cô vừa mới đến cũng chưa được phân công bất cứ công việc cụ thể nào, do đó cô đúng giờ đi làm, cười cười với các đồng nghiệp rồi bắt đầu cúi đầu học tập.
Nhưng một số người trong tổ công tác không giống đồng nghiệp ở công đoàn, độ tuổi thường là trên dưới hai mươi tuổi, đều rất năng động. Trong đó có hai người đã từng là sinh viên của Vương Văn Quảng, một người là nữ tên là Trương Lộ Lộ, người còn lại là nam tên Trịnh Đông Siêu. Tính cách của Trương Lộ Lộ rất cởi mở, trước đây đã gặp Triệu Trân Trân nhiều lần.
Trương Lộ Lộ đi đến trước chỗ của cô, không chút xa cách ghé đầu lại gần, nhìn một cái nói: “Chị ơi, chị đang tự học chương trình cấp hai ạ?”
Triệu Trân Trân ngẩng đầu lên, cảm nhận được những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, vô cùng bình tĩnh cười nói “Đúng vậy, sau này nếu như gặp phải vấn đề gì không biết nhờ em chỉ giúp nhé cho!”
Trương Lộ Lộ trước khi vào tổ công tác từng làm trợ giảng ở trường đại học, cũng rất thích công việc dạy học nên ngay lập tức nói “Chị đừng nói khách sáo như vậy, chị có chỗ nào cần cứ hỏi ạ?”
Triệu Trân Trân mỉm cười gật đầu.
Thực ra không phải là tổ trưởng Trần không giao việc cho Triệu Trân Trân mà là hiện tại việc của tổ công tác không nhiều, không có ai viết áp phích nên không cần thức trắng đêm theo dõi. Trên dưới trường học vẫn tính là yên ổn, trọng tâm công việc của bọn họ bây giờ là diễn kịch hiện đại. Theo lý thì việc này không tính là việc gì khó, nhưng vẫn cứ kẹt lại ở vòng chọn kịch bản đầu tiên.
Việc diễn kịch hiện đại thực ra tổ trưởng Trần đã sắp đặt được một khoảng thời gian rồi, bọn họ dự định diễn hai vở, một bộ là “Ca tụng Bình Thành”, bộ khác là “Vịnh Ánh Trăng”.
“Ca tụng Bình Thành” kể lại cuộc đấu tranh giải phóng Bình Thành, đội trưởng Phương của đội lao động sau khi chấn thương thì bị quân thù truy sát, được chị Hồng – một dân làng tốt bụng cứu sống ở trên núi phía sau. Sau khi quân thù biết được, chúng đã bắt chị Hồng và đánh đập tàn nhẫn, chị Hồng bị đánh mình đầy thương tích nhưng vẫn kiên trung bất khuất, đến cuối cùng tương kế tựu kế thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của quân thù. Sau đó đội ngũ cứu viện đã đến và một lần tiêu diệt hết quân địch, đội trưởng Phương và dân làng đều được bình an.
“Vịnh Ánh Trăng” thì kể về câu chuyện của một đôi nam nữ trẻ tuổi yêu nhau thật lòng. Nam nữ chính của câu chuyện là bạn học cấp ba, cả hai đã hẹn nhau sau tốt nghiệp sẽ về quê của bạn nam là vịnh Ánh Trăng tham gia vào lao động nông thôn. Sau khi tốt nghiệp, bạn nam trở về quê, mẹ của bạn nữa kiên quyết phản đối bạn nữ về nông thôn. Nhưng bạn nữ lại một mình lén lút đến vịnh Ánh Trăng. Cả nhà bạn nam đối xử rất tốt với cô, nhưng bạn nữ là cô gái được chiều chuộng đến từ thành phố lớn, không thể thích nghi với lao động của nông thôn. Lúc đó, mẹ của bạn nữ cũng đến vịnh Ánh Trăng. Mặc dù bạn nữ trong thế khó xử nhưng sau cùng vẫn trải qua thử thách, cuối cùng sống hạnh phúc cùng với người yêu.
Hai vở kịch này là tổ trưởng Trần lựa chọn cẩn thận, tự cho rằng bất luận là chọn tài liệu hay chọn nội dung đều rất tốt. Tuy nhiên, dàn ý kịch bản sau khi trưởng ban Trương báo cáo lên thị chính đều bị bên trên đánh rớt, nói là không quá phù hợp với xu thế thời đại bây giờ.