Tổ trưởng Trần trong phút chốc cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nếu là vấn đề khác thì anh ta vẫn có thể chỉnh sửa, nhưng lúc này chẳng khác nào là thẳng thừng phủ định đâu, vậy nên anh ta sẽ phải tiếp tục chọn kịch bản.
Kịch bản trong tay anh ta không ít, nhưng càng chọn càng cảm thấy cái này không ổn, cái kia cũng không được. Bận rộn hết mấy ngày vẫn không có kết quả nào. Trưởng ban Trương bên kia vẫn ngày ngày thúc dục, tổ trưởng Trần vô cùng bế tắc, đột nhiên lại nghĩ đến Triệu Trân Trân.
Tổ công tác bọn họ hiện tại không thiếu người, nhưng trưởng ban Trương lại đích thân điều tạm một đồng chí nữ như vậy đến, tổ trưởng Trần cảm thấy tò mò nên đi điều tra xem lý lịch của Triệu Trân Trân. Khi anh ta thấy cột trình độ văn hóa là học lực cấp hai thì không xem kỹ nữa, còn cho rằng nhờ có quan hệ với lãnh đạo bên trên, do vậy công việc hàng ngày cũng không giao cho cô.
Bây giờ đột nhiên nhớ đến Triệu Trân Trân nên quyết định thử vận may một lần. Mặc dù vị đồng chí nữ này chỉ có học lực cấp hai nhưng không giống những cấp dưới này của anh ta, người ta đã tham gia công tác hơn mười năm, có lẽ sẽ nghĩ ra ý tưởng hay.
Tổ trưởng Trần đẩy cửa phòng làm việc ra, các tổ viên lập tức thôi ồn ào, Trịnh Đông Siêu rất hăng hái hỏi: “Tổ trưởng, nhiệm vụ hôm nay của chúng tôi là gì vậy?”
Tổ trưởng Trần không nói gì mà phân phát cho mọi người một chồng bản thảo, nói: “Đây là dàn ý kịch bản được chọn, mọi người hãy phát huy hết sức năng lực của bản thân để chọn ra những tác phẩm xuất sắc phù hợp hơn và nói ra lý do của bản thân, chiều hôm nay phải đưa ra kết quả!”
Mười mấy thanh niên trẻ đồng thanh đáp lại.
Tổ trưởng Trần nhìn Triệu Trân Trân, vô cùng khách sáo nói: “Đồng chí Triệu, tôi nghe trưởng ban Trương nói cô có kinh nghiệm diễn kịch hiện đại ở xưởng bông nhà nước, hơn nữa nhận được phản ứng rất nhiệt tình. Vậy cô đi theo tôi đi, chúng ta nghiên cứu thảo luận một chút về phương hướng tổng thể của kịch bản!”
Thực ra liên quan đến vấn đề kịch hiện đại, Triệu Trân Trân thực sự là có ý tưởng của riêng mình, đặc biệt là sau khi nghe tổ trưởng Trần nói hai vở “Vịnh Ánh Trăng” và “Ca tụng Bình Thành” đều bị từ chối. Cô mỉm cười nói: “Tổ trưởng Trần, thực ra nội dung của kịch hiện đại có thể diễn rất nhiều, nhưng thị chính nếu đã có yêu cầu muốn là phải theo kịp tình hình. Bây giờ quốc gia đang ra ra sức thúc đẩy lối sống của giai cấp vô sản. Cần cù và giản dị, chăm chỉ và tiết kiệm là yêu cầu cơ bản nhất. Chi bằng chúng ta bắt đầu từ phương diện này, nếu có kịch bản phù hợp thì cố gắng hết sức dựa vào phương diện trên!”
Tổ trưởng Trần nghe vậy có chút thất vọng bản thân sao lại không nghĩ đến phương diện này, bản thân anh ta là giảng viên trẻ thuộc khoa tiếng Trung của trường, khi chọn kịch bản luôn suy nghĩ về giá trị văn học nghệ thuật trước mà không cân nhắc kết hợp với chính trị.
Thần sắc của anh ta bỗng nhiên bừng tỉnh nói: “Đồng chí Triệu nói rất đúng, chúng ta hãy dựa theo tiêu chuẩn này mà quyết định kịch bản!”
Tuy nhiên thời gian tiếp theo, tổ trưởng Trần đảo một lượt các kịch bản có trong tay cũng cũng không tìm được cái nào phù hợp.
Triệu Trân Trần thấy bộ dạng hết đường xoay sở của tổ trưởng Trần thì mỉm cười đề nghị: “Tôi lại có một ý tưởng mới xuất hiện, nếu là kịch hiện đại thì không có nhiều điều kiện cứng nhắc như vậy. Chi bằng dứt khoát không dùng những kịch bản này mà dùng người thật việc thật ngoài thực tế. Phải nói về những tấm gương siêng năng tiết kiệm, mấy kì tập san của công đoàn chúng tôi đã đăng không ít. Tổ trưởng Trần có thể tùy ý chọn, nếu như cảm thấy cốt truyện quá yếu kém thì vẫn có thể lấy nó làm cơ sở, bảo người viết kịch bản trau chuốt thêm một chút!”