Mặc dù tổ trưởng Trần cảm thấy làm như vậy tính đáng xem và tính nghệ thuật của bản thân kịch hiện đại sẽ giảm bớt rất nhiều. Nhưng kết hợp tất cả các phân tích thì đoán chừng hơn nửa cấp trên sẽ hài lòng với sự sắp xếp như thế này, anh ta gật đầu nói: “Cũng được! Buổi chiều tôi sẽ đến công đoàn một chuyến, học hỏi kinh nghiệm từ chủ tịch Lý!”
Sau khi quyết định nội dung của kịch hiện đại, vấn đề kịch bản cũng không còn là vấn đề khó khăn nữa, tổ trưởng Trần đích thân dẫn dắt một vài giảng viên và sinh viên của khoa tiếng Trung viết kịch bản suốt đêm. Lần này báo lên thị chính rất dễ dàng đã thông qua.
Bản thân Triệu Trân Trân đã tự mình trải nghiệm rồi, dựng một bộ kịch hiện đại nhìn thì đơn giản, nhưng trên thực tế quá trình này vô cùng phức tạp. Mặc dù tổ công tác đại học không thiếu người nhưng diễn viên chuyên nghiệp lại không có. Hầu hết sinh viên điều động đều từ các khoa khác nhau, những người trẻ tuổi này cười hi hi ha ha, dễ dàng nảy sinh cảnh cười và các sự việc đột ngột nhất. Hơn nữa tổ công tác đồng thời triển khai hai vở kịch nên khối lượng công việc lại càng nhiều.
Nội dung công việc mà Triệu Trân Trân chịu trách nhiệm không tính là nhiều, cô và Trương Lộ Lộ chịu trách nhiệm tất cả công việc liên quan tới diễn viên. Từ việc sơ tuyển diễn viên, phục trang đến bữa trưa của diễn viên. Những việc lớn nhỏ vụn vặt đều do hai cô phụ trách. Còn phân công việc cụ thể thì cô gái Trương Lộ Lộ này có chút bất cẩn, hứng thú của cô ta đều là chú ý những việc của bản thân diễn viên, còn lại đều là Triệu Trân Trân một mình phụ trách.
Hai vở kịch mới là “Nữ chiến sĩ thi đua” và “Giáo sư về hưu”, nghe tên cũng có thể đoán ra nội dung. Nội dung của vở kịch hiện đại trước toàn bộ đều xoay quanh nữ chính, nguyên mẫu của câu chuyện này là một giảng viên nữ trẻ tuổi của đại học Bình Thành. Câu chuyện của bản thân cô ấy đặc biệt cổ vũ người khác, do vậy có rất nhiều người muốn làm nữ chính.
Trước mắt có ba người được chọn tương đối xuất sắc. Một người là sinh viên khoa tiếng Trung của trường đại học, ưu điểm là ngoại hình rất tốt rất phù hợp. Một người khác là diễn viên nghiệp dư có kinh nghiệm biểu diễn nhưng ngoại hình kém hơn. Còn có một người là giảng viên trẻ tuổi mới đến, ngoại hình của cô ấy nằm giữa hai cô gái giới thiệu trước. Mặc dù không có kinh nghiệm biểu diễn nhưng khá có tài năng, tiến bộ rất nhanh.
Thực ra ba diễn viên này đều ổn, nhưng nhân vật nữ chính chỉ có một, không thể dùng cả ba người.
“Chị ơi, chị cảm thấy diễn viên nào phù hợp hơn ạ?”
Triệu Trân Trân cười nói “Chúng ta chỉ phụ trách vòng sơ tuyển diễn viên, đợi các diễn viên khác cũng chọn được thì chắc là đạo diễn của đoàn văn công mà chúng ta mời cũng đã tới. Người ta là người chuyên nghiệp, khẳng định sẽ chọn ra được người phù hợp nhất!”
Trương Lộ Lộ gật đầu nhưng lại nói: “Cá nhân em cảm thấy số một khá tốt, đầu tiên hình ảnh của cô ấy rất tốt, trẻ đẹp, lúc diễn sẽ thu hút mắt người xem. Dù sao thì nếu là một người đẹp đi ngoài đường đều sẽ được nhiều người nhìn. Hơn nữa số một không chỉ đẹp mà còn rất thông minh, cho dù là không có nền tảng biểu diễn nhưng trải qua sự chỉ đạo chuyên nghiệp của đạo diễn khẳng định sẽ tiến bộ rất nhanh!”
Thực ra bản thân Triệu Trân Trân thấy số ba tốt hơn, bởi vì bất luận là ở phương diện nào thì đều gần với nguyên mẫu hơn, nhưng lời này cô sẽ không nói ra, cười nói nhỏ: “Lộ Lộ, tối nay tôi về nhà gói sủi cảo, em có muốn ăn cùng không?”
Cha mẹ của Trương Lộ Lộ làm việc ở nơi khác, vào cuối tuần cô ấy mới đến nhà ông bà một chuyến, còn bình thường đều sống ở kí túc xá đơn của trường.
Ăn cơm ở căng tin của trường đã mấy năm rồi nên cô ấy sớm đã ngấy.