Triệu Trân Trân lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Chú Tôn nói vậy cũng quá khách sáo rồi đó! Chú mau vào nhà ngồi đi!”
Sáng nay phó xã trưởng Tôn ngồi xe từ Công xã An Đào đến Bình Thành thì đã là giữa trưa rồi, ông ấy là người làm việc khá cẩn thận. Mặc dù lên đây vì chuyện vào đại học của con mình nhưng cũng không tùy tiện đến trường đại học tìm Vương Văn Quảng, trước tiên tìm một nơi ăn cơm sau đó mới không hề hoang mang bước vào trường đại học.
Hai ngày nay Đại học Bình Thành tiến hành công tác tuyển sinh cho nên không khí hừng hực, khắp nơi trong khuôn viên trường đều là học sinh và phụ huynh đang cầm tài liệu. Phó xã trưởng Tôn đi theo dòng người vào nơi đăng ký tuyển sinh, liếc mắt đã nhìn thấy Vương Văn Quảng ngồi trên chỗ chủ tịch. Nhưng mà đang ở trước mắt bao người, ông ấy không thể đi qua quấy rầy công việc của các lãnh đạo cho nên cứ đứng trong đám người nhìn cả buổi, còn giao lưu đơn giản với vài phụ huynh.
Ông ấy cố ý lưu ý vài mẫu đăng ký và tài liệu khác của mấy học sinh kia, càng xem càng cảm thấy không yên lòng, chỉ từ tài liệu thì dựa vào điều kiện của con gái ông ấy mà muốn vào Đại học Bình Thành thì thật sự là có chút khó khăn.
Lúc đầu ông ấy định đợi Vương Văn Quảng tan tầm thì sẽ đi tìm anh, không ngờ vừa bắt đầu tuyển sinh thì Vương Văn Quảng và mấy lãnh đạo chủ trì tuyển sinh đã đi vào phòng họp, mà còn họp hơn một tiếng đồng hồ.
Ông ấy cảm thấy cứ tiếp tục chờ đợi cũng không phải là cách hay, hỏi thăm với mọi người về nhà Triệu Trân Trân. Nhưng mà ông ấy có việc muốn nhờ cho nên cũng không muốn gây thêm phiền phức cho nhà cháu gái, ông ấy mua hai cái bánh bao lớn ăn tạm xem như bữa tối, mãi cho đến khi trời tối mới tới gõ cửa.
Vương Văn Quảng có chút ấn tượng với trấn trưởng Tôn, đứng lên cười nói: “Trấn trưởng Tôn đến rồi à, thật sự là ít đến nhà chơi! Chú mau ngồi đi chú!”
Triệu Trân Trân hỏi: “Chú Tôn, chú ăn cơm chưa, cháu nấu bát mì cho chú ăn nhé?”
Trấn trưởng Tôn khoát tay nói: “Không cần không cần, chú đã ăn ở ngoài rồi!”
Triệu Trân Trân sững sờ, cảm thấy ông đã vất vả đến đây một chuyến, bây giờ cũng chỉ mới bảy giờ mà thôi, dù sao vẫn phải ăn một bữa cơm. Cô nói với Kiến Dân, Kiến Quốc: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hai con đi một chuyến đến nhà ông chú đi, nói cho ông biết là trấn trưởng Tôn ở quê lên chơi!”
Hai vợ chồng Triệu Thanh Sơn đến rất nhanh, có lẽ Chu Thục Bình sợ trong nhà Triệu Trân Trân không có đồ ăn nên còn cầm theo nửa con gà và một ít thịt xông khói tới.
Lúc đầu trấn trưởng Tôn còn có chút không được tự nhiên trước mặt Vương Văn Quảng, sau khi Triệu Thanh Sơn tới thì thả lỏng hơn nhiều. Hai người trò chuyện thân thiết một lát, Triệu Thanh Sơn hỏi: “Lần này chú đến đây là có chuyện gì gấp lắm hả?”
Trấn trưởng Tôn cũng không vòng vo, ông ấy đi thẳng vào vấn đề nói: “Lần này tới là vì chuyện học hành của con gái nhà chú, chẳng là năm nay con gái chú đã học lớp mười hai rồi. Từ nhỏ thì đứa nhỏ này đã hiếu thắng, thành tích học tập cũng không tệ. Lúc đầu nó một lòng muốn thi vào Đại học Bình Thành, ai ngờ quốc gia đột nhiên đổi chính sách không cho thi nữa, con bé đã khóc ở nhà mấy ngày rồi! Vốn dĩ còn cảm thấy không còn hy vọng, hai ngày trước chú nó đột nhiên đến nhà đưa tin, nói là các trường đại học và cao đẳng sẽ tuyển sinh lại và tuyển dựa vào đề cử, cho nên chú mới tranh thủ thời gian tới đây.”
Dù sao thì học sinh thời nay đều thông qua đề cử để nhập học, Vương Văn Quảng cảm thấy chỉ cần thành tích không phải quá kém thì tạo chút điều kiện cũng không sao. Chiều nay vừa mới họp, mấy lãnh đạo thành phố đều tỏ ý rằng danh ngạch tuyển sinh có thể tăng gấp đôi so với những năm trước, bởi vì tuyển sinh nhiều sẽ tạo thành gánh nặng kinh tế, thị chính sẽ đặc biệt thông qua một khoản kinh phí nữa.