Bởi vậy anh cười nói: “Chú có mang đủ tài liệu không? Lấy ra cho cháu xem thử đi!”
Trấn trưởng Tôn gật đầu, vội vàng lấy tài liệu mà ông ấy đã chuẩn bị tỉ mỉ từ trong túi ra. Không chỉ có giấy giới thiệu của công xã và trường học, giấy xét duyệt chính trị, còn có phiếu điểm thi cuối kỳ của con gái từ lớp mười đến lớp mười hai. Ông ấy còn cố ý tìm trường học đóng dấu đỏ trên phiếu điểm.
Vương Văn Quảng xem kỹ từng tờ, cảm thấy ngoại trừ thành tích học tập hơi kém một chút thì những điều khác đều tạm được.
Nếu đổi lại là trước kia, Vương Văn Quảng coi trọng nhất là thành tích, thế nhưng bây giờ trên văn kiện của cấp trên đã viết rõ ràng. Tuyển sinh phải đặt nguyên tắc chính trị lên hàng đầu, trấn trưởng Tôn xuất thân công nhân, là đảng viên cán bộ kỳ cựu, đương nhiên là con gái của ông ấy cũng không có bất kỳ vấn đề chính trị nào.
Vương Văn Quảng gật đầu, anh đặt tài liệu của Tôn Yến Yến lên bàn, nói: “Được ạ, ngày mai cháu sẽ đem tới trường để mọi người cùng thảo luận, nếu như không có vấn đề gì thì giấy nhập học sẽ được phát vào tháng sau!”
Trấn trưởng Tôn không ngờ lại thuận lợi như vậy, lập tức vui mừng hớn hở, đồng thời còn ngại ngùng nói: “Thật ra ngoại trừ con gái thì chú còn có cháu trai năm nay cũng học lớp mười hai, chú cũng mang tài liệu của nó tới đây!”
Vương Văn Quảng xoa ấn đường, trong lòng có chút không vui, Triệu Trân Trân nháy mắt với chồng nói: “Văn Quảng, nếu chú Tôn đã đi xa như vậy thì anh cũng xem thử đi, nếu không phù hợp thì nói sớm để người ta cũng sớm hết hy vọng!”
Triệu Thanh Sơn gật đầu nói: “Có lý lắm!”
Nhưng mà Vương Văn Quảng xem xét tài liệu Tôn Quốc Cường, hàng chân mày nhíu chặt chợt giãn ra rất nhiều. Học sinh này còn ưu tú hơn Tôn Yến Yến rất nhiều! Điểm số thành tích cuối kỳ của mỗi học kỳ đều rất cao, hơn nữa còn không bị lệch môn. Từ điểm số này suy đoán học sinh này hẳn là học sinh tốt nghiệp xuất sắc của trường học địa phương. Học sinh như vậy bất kể là tham gia kỳ thi đại học hay là tham gia tuyển chọn đề cử công khai thì đều có tư cách nhập học.
Người cha như trấn trưởng Tôn cũng không còn cách nào, đương nhiên là con gái không tệ, thế nhưng cháu trai thật sự quá ưu tú. Nếu ông ấy lấy tài liệu của hai đứa nhỏ ra cùng lúc thì chắc chắn là con gái sẽ không bằng! Nếu vất vả đi một chuyến mà con gái mình không được chọn thì coi như công cốc, cháu trai lại thân thiết đến mấy thì cũng chỉ là cháu thôi, cho nên ông ấy mới bất đắc dĩ phải làm như vậy.
Vương Văn Quảng gật đầu cười cười, nói rằng: “Không tệ! Cháu sẽ giữ tài liệu, chú về chờ tin nhé!”
Lần này trấn trưởng Tôn thật sự có thể thả lỏng rồi, hai đứa bé đều có thể vào đại học, đây là kết quả tốt nhất! Ông ấy hưng phấn xoa bàn tay, nói với Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân: “Chú cũng không nói nhiều mấy lời cảm kích. Trân Trân à, chú Tôn chỉ nói một câu, sau này nếu cháu gặp chuyện gì khó ở quê nhà thì chú Tôn nhất định sẽ giải quyết giúp cháu!”
Vương Văn Quảng cảm thấy đây chính là lời khách sáo nói suông mà thôi. Triệu Trân Trân là vợ của anh, công việc và sinh hoạt thường ngày đều ở Bình Thành. Đương nhiên là cô sẽ nhớ quê hương nhưng một năm cũng chỉ về nhiều nhất là hai lần, mỗi lần đều ở lại nhiều nhất là hai ngày, có thể xảy ra chuyện gì khó khăn được chứ? Quả thật là Triệu Trân Trân đã mua căn nhà ở Công xã Anh Đào nhưng tới giờ anh cũng chẳng nghĩ tới chuyện sau này về già sẽ đến đó dưỡng lão.
Hơn nữa lần trước trở về còn xảy ra một chuyện khiến anh rất không vui, chẳng ai ngờ rằng lại có một nông trường quy mô rất lớn xây dọc theo bãi sông ở cách Công xã Anh Đào chừng 1 km. Nghe Triệu Trân Trân nói mảnh đất này là đất lệ thuộc không ai quản lý, bởi vì hầu hết chất lượng của đất đều không tốt, thuộc về đất nhiễm mặn cho nên đã bị bỏ hoang rất nhiều năm rồi.