Bởi vì chuyện của bạn thân Đặng Gia Bình ngày xưa mà Vương Văn Quảng đều không có ấn tượng tốt với tất cả các nông trường!
Đặc biệt là người của Đại học Bình Thành bị điều đi cũng là đến nông trường Thanh Hòa đó!
Nhưng Triệu Trân Trân lại nói với giọng điệu rất nghiêm túc: “Chú Tôn, nói không chừng sau này cháu thật sự có chuyện cần nhờ chú giúp đỡ, đến lúc đó chú phải nhớ kỹ lời hôm nay đó!”
Phó xã trưởng Tôn gật đầu, vừa cười vừa nói: “Cháu yên tâm đi, cứ giao cho chú Tôn!”
Tay chân Chu Thục Bình nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã xào nửa con gà với ớt khoai tây được một đĩa thức ăn lớn. Thịt xông khói hấp rồi thái lát, bắp cải trộn, canh đậu xanh, một bữa cơm cũng coi như thịnh soạn được bưng lên bàn.
Vương Văn Quảng lấy chai rượu nho bình thường ra rót cho mỗi người một ly.
Triệu Trân Trân dẫn theo các con và thím đi vào căn phòng khác.
Sau khi mẹ Trương đi, Tiểu Kiến Xương không chịu ở một mình một phòng, cậu nhóc muốn ngủ với mẹ. Thế nhưng phòng ngủ của Triệu Trân Trân hiện tại thật sự quá nhỏ, căn bản là không có thể kê thêm cái giường nhỏ, không có cách nào ba anh em đành phải ngủ chung. Thế nhưng như vậy thì Kiến Dân với Kiến Quốc lại không thể đặt bàn học, chỉ có thể dời vào trong buồng.
Cho nên bây giờ hai gian rưỡi này có kết cấu là bên ngoài một gian rưỡi cho ba anh em ngủ. Bên trong làm thành phòng học, ngoại trừ hai cái giá sách thì còn bày một cái ghế sô pha giản dị.
Kiến Dân và Kiến Quốc đã làm xong bài tập về nhà, gần đây hai cậu nhóc cảm thấy hứng thú với việc tháo dỡ đồ đạc, nhưng mà các thiết bị điện trong nhà từ nhỏ như đồng hồ báo thức đến lớn như máy radio, những thứ này đều bị Triệu Trân Trân nghiêm cấm bọn họ tháo rời. Cho nên lựa chọn của hai anh em cũng rất có hạn, bây giờ đang chụm đầu loay hoay cái xe gỗ bị rơi lốp xe, linh kiện đã bị tháo hết, thế nhưng lắp đặt như thế nào cũng có chút khó khăn.
Tiểu Kiến Xương không có hứng thú với việc tháo dỡ, gần đây cậu bé si mê vẽ tranh, một mình lặng lẽ phác họa quả nho mà cậu bé thích ăn nhất.
Chu Thục Bình nhìn thấy bộ dáng chuyên chú của cậu bé thì không nhịn được mà khen ngợi: “Ôi chao, bây giờ Tam Bảo thật sự đã trưởng thành rồi!”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Đúng vậy, Kiến Xương lớn thêm một tuổi thật sự không giống lúc trước nữa!”
Bây giờ Tiểu Kiến Minh không thích bị ôm, lúc này ở trong ngực cô đã có chút khó chịu rồi. Cô buông con trai xuống đất, cầm quả bóng da nhỏ cho cậu nhóc, nhóc con vui vẻ hớn hở nhận lấy rồi chơi một mình rất vui vẻ.
Triệu Trân Trân rót chén nước sôi để nguội cho thím, mở quạt trong phòng đến mức lớn nhất rồi nói: “Không biết năm nay thế nào mà cảm giác cực kỳ nóng!”
Chu Thục Bình gật đầu, nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay thật sự rất nóng, hôm nay hai đầu bếp ở căng tin bọn thím còn bị say nắng té xỉu nữa đấy!”
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Vậy thì thím phải chú ý một chút, có thể không đứng bếp thì không cần đứng, dù sao thì thím cũng đã chuyển vị trí lâu rồi mà!”
Chu Thục Bình gật đầu nói: “Còn một chuyện muốn nói cho cháu biết, mấy ngày trước Lập Chí đòi ăn vịt nên thím ra ngoại ô mua vịt, thuận tiện đi thăm mẹ Trương luôn. Ôi chao lúc này mới biết là chồng của bà ấy vừa mới mất, mới làm xong tang sự thôi!”
Triệu Trân Trân thật sự có chút bất ngờ, cô hỏi: “Thật ạ?”
Chồng trước của mẹ Trương mất sớm, chồng thứ hai là một người đàn ông thành thật. Thế nhưng từ khi dính vào cờ bạc thì cũng hoàn toàn trở thành tên rác rưởi, chẳng những không kiếm được một xu nào mà còn muốn mẹ Trương cho ông ấy tiền. Con trai trưởng của mẹ Trương với chồng trước cũng không chịu thua kém, mặc dù anh ta không đánh bạc nhưng cả ngày chơi bời lêu lổng, hết ăn rồi lại nằm.
Cũng chỉ có đứa con trai út là coi như đứng đắn, được Triệu Trân Trân giới thiệu đến làm bảo vệ ở xưởng bông nhà nước.