Lư Chí Vĩ cầm lấy bản thảo mỏng chỉ hai tờ giấy, tùy tiện đảo mắt vài lần rồi nói: “Khá tốt, nghe tổ trưởng Trần nói cô là nữ chính của một vở kịch?”
Hoàng Anh cười nói: “Lúc đó tổ công tác của chúng tôi phải diễn hai vở kịch nên cần gấp diễn viên. Tôi cũng tốt số, vốn không có nền tảng diễn xuất nhưng may mắn được các đồng chí trong tổ công tác tin tưởng. Đạo diễn và giáo viên của đoàn văn công cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều!”
Lời nói ra vô cùng khiêm tốn, nhưng thật ra lại không phải như vậy.
Vai diễn của nữ chính trong vở “Nữ chiến sĩ thi đua” vô cùng khó, Triệu Trân Trân và Trương Lộ Lộ ban đầu tiên chọn ra ba diễn viên, Hoàng Anh ngoại trừ trẻ và đẹp hơn hai diễn viên kia ra thì ở những khía cạnh khác hoàn toàn không có lợi thế nào. Bản thân cô ta cũng rất rõ điều này, vì vậy đã lên trước kế hoạch để giành được sự ưu ái và ủng hộ từ Trương Lộ Lộ. Sau đó, trước khi đạo diễn đoàn văn công đến, Hoàng Anh thông qua mối quan hệ của mẹ mình đã tự mình đến thăm hỏi vị đạo diễn ấy. Tính cách cô ta hoạt bát vui vẻ, ăn nói cũng biết trước biết sau, dễ dàng có được cảm tình của người khác. Nắm trong tay mối quan hệ này nên khi đạo diễn hướng dẫn diễn xuất cho ba diễn viên được chọn ban đầu, Hoàng Anh được hưởng ưu ái hơn cũng là lẽ thường.
Cho dù vậy, sau lần diễn toàn cảnh đầu tiên, vì tuổi tác và kinh nghiệm của Hoàng Anh so với nữ chính chênh lệch khá lớn, nên khi nhận kết quả cô ta chỉ xếp ở vị trí thứ 3. Không chỉ thư ký Trương mà ngay cả tổ trưởng Trần cũng phải đồng ý với thực tế này.
Hoàng Anh nhận ra bản thân sắp phải chuyển từ vai chính A sang vai dự bị B, có khả năng không bao giờ bước chân được lên sân khấu, chuyện này đối với một cô gái trẻ mạnh mẽ từ nhỏ làm sao có thể chấp nhận được? Hoàng Anh tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ được, nhưng cũng chính cái đêm mất ngủ ấy khiến cô ta nảy ra một ý tưởng hay ho.
Nữ diễn viên số 3 là giảng viên mới được phân công về khóa tiếng Trung của trường, tuy vẻ ngoài của cô ta không đẹp bằng Hoàng Anh nhưng lại là kiểu vô cùng nổi bật giữa đám đông, đặc biệt là khí chất tổng thể rất tốt. Khi vừa được phân công về đã được các nhân viên nam chưa vợ trong trường theo đuổi mãnh liệt.
Trong số họ có một người cũng là giảng viên nam khóa tiếng Trung vô cùng si mê nữ diễn viên số 3. Nghe nói sáng nào anh ta cũng xuống căng tin mua đồ ăn sáng, sau đó hái một bó hoa treo lên tay nắm cửa ký túc xá nữ giảng viên đó.
Vốn dĩ trong một ngôi trường rộng lớn thì việc nam theo đuổi nữ, mà đặc biệt là trong đội ngũ giảng viên đã không còn là chuyện hiếm nên cũng không mấy thu hút sự quan tâm của mọi người. Nhưng vì cô Miêu này thực sự rất nổi bật, hơn nữa lại còn là nữ chính vở kịch hiện đại của tổ công tác, số người đổ dồn sự chú ý vào cô ngày một nhiều. Thế nên dù hoa được tặng đều đã vứt đi, nhưng sớm đã lọt vào tai mắt của một nữ giảng viên khác cùng ký túc xá và cứ thế câu chuyện này được lan truyền rộng rãi khắp trường.
Nhưng nhiều người không biết rằng cô Miêu thực sự là một người ngoại tỉnh, cô đã có vị hôn phu và anh ta lại còn là dân gốc Bình Thành, bởi vì chuyên ngành học của cô Miêu khá đặc thù nên cô ta không làm việc tại quê mình.
Hoàng Anh nghe ngóng về cha mẹ chồng tương lai của cô Miêu, nghĩ cách đánh động tin tức rằng có một giáo viên nam trong trường đang điên cuồng theo đuổi cô Miêu tới họ. Chỉ vài ngày sau, cô Miêu được anh trai cả của vị hôn phu lịch sự mời về nhà ở, lại thêm vài ngày trôi qua, cô Miêu xin rút khỏi buổi luyện tập vở kịch hiện đại với lý do gia đình có nhiều việc.