Nhà dượng của cô ta có một chiếc thuyền, mỗi ngày đều sẽ đưa một ít hải sản tới, cư dân gần đó cứ thấy tới giờ là sẽ đến để xếp hàng mua.
Ở nhà cô của Hoàng Anh, các loại cá tôm cua đều được đựng bằng bồn cả, đồng chí Tiểu Phùng ăn no đến mức bụng tròn như bụng em bé vậy. Quan hệ với Hoàng Anh và anh họ của Hoàng Anh càng vì thế mà thân thiết hơn rất nhiều, cũng đã tới bước nhận nhau làm anh em rồi.
Một tuần lễ trôi qua, đội công tác bắt đầu tập hợp toàn bộ các diễn viên lại, rồi nghiêm túc luyện tập mấy lần với nhau, còn đặc biệt mời cả thầy của đoàn văn công đến để hướng dẫn. Cuối cùng khi thấy mọi thứ cũng đã đâu vào đấy, Hoàng Anh lại đi thêm một chuyến đến thị chính để báo cáo công việc với lãnh đạo.
Ngày đó cũng thật đúng lúc, lịch làm việc của Lư Chí Vĩ cũng không có gì bận rộn nên buổi sáng còn cố tình dậy trễ hơn bình thường một chút. Đợi đến khi anh ta rời giường thì tất nhiên thị trưởng Trần đã đi làm trước rồi. Anh ta nhìn thấy trên bàn có để lại sữa đậu nành và bánh quẩy nhưng cũng không ngồi ăn mà trực tiếp mở cửa phòng ngủ của thị trưởng Trần ra xem.
Thế nhưng dù anh ta nhìn xung quanh hết một lượt thì cũng chẳng phát hiện ra cái gì cả.
Người khác có thể không biết hoàn cảnh của vị thị trưởng Trần này nhưng anh ta thì lại biết rất rõ ràng. Khi còn nhỏ rất đáng thương, trên cơ bản là không được cha mẹ quan tâm đến, bị gửi cho người cùng quê nuôi nấng cho đến tận năm mười tuổi. Mà những người nhà này cũng chỉ cho ăn vừa đủ để không đói mà thôi, chỉ có một người họ Bạch đối xử rất tốt với Trần Hữu Tùng, người họ Bạch này cũng không phải là một người bình thường mà là một nhà tư bản lớn. Tuy đã di cư ra nước ngoài từ lâu nhưng vẫn còn giữ lại rất nhiều mối quan hệ trong nước, đặc biệt nhất là vị họ Bạch này rất coi trọng Trần Hữu Tùng, chẳng những thường xuyên viết thư thăm hỏi mà còn gửi tặng đồ vật nữa.
Tuy cha anh ta có từng nói vị họ Bạch này có quen biết với người bên trên, nhưng Lư Chí Vĩ cũng chẳng hề để tâm đến, âu cũng là vì ngoài tầm tay với. Bây giờ mục tiêu của đảng và nhân dân là cần phải bắt được thành phần của giai cấp tư sản và điệp viên do địch phái đến. Một khi phát hiện ra chứng cứ Trần Hữu Tùng cấu kết với nước ngoài hay là Hồng Kông thì sẽ cho ra tội danh có thể kéo ông ta xuống!
Thế nhưng hộp thư mà khi trước anh ta từng vô tình thấy được và cả mấy món đồ nước ngoài mà Trần Hữu Tùng hay dùng giờ đây đều biến mất hết cả!
Lư Chí Vĩ cảm thấy tức tối, cũng chỉ có thể ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành nguội lạnh rồi đi đến thị chính mà thôi.
Khi anh ta đang ngồi trong phòng làm việc nghĩ biện pháp đối phó thì đúng lúc này Hoàng Anh đến.
Có thể thấy được, cô gái này rất chịu khó bỏ công sức ra ăn mặc đẹp rồi mới đến.
Hoàng Anh khoác lên người một cái áo khoác ca rô màu nâu nhạt hợp mốt, áo sơ mi bên trong cũng được làm từ vải lụa tuyết, bên dưới phối với quần jeans. Cô ta mang đôi giày ba ta hiệu Hồi Lực, thêm khuôn mặt trứng ngỗng trẻ trung xinh đẹp của bản thân, giống như một ngôi sao trong ảnh tạp chí vậy.
Đến cả Lư Chí Vĩ nhìn thấy cô ta cũng hơi giật mình ngạc nhiên.
Thái độ của Hoàng Anh cũng không như lần trước, lần ấy ở văn phòng lớn của tổ công tác, chuyện gì cô ta cũng muốn ra mặt, cho dù lời nói nói và hành động đều vô cùng khéo léo nhưng cũng khó thoát khỏi hiềm nghi xum xoe nịnh bợ trước mặt lãnh đạo. Lần này cô ta đã rút kinh nghiệm rồi, thậm chí còn chẳng nói một lời, tỉ mỉ viết một bản báo cáo vừa ngắn gọn vừa đúng trọng tâm về kịch hiện đại và tình hình luyện tập, trực tiếp nộp thẳng cho Lư Chí Vĩ.
“Chủ nhiệm Lư, phiền anh lúc tất bật thế này nhìn qua bản báo cáo này một chút, nếu anh cảm thấy không có vấn đề gì thì hai tiết mục này lúc nào cũng có thể diễn được, đều tùy vào thời gian của anh mà sắp xếp.”