Hết thảy đều đã được chuẩn bị rất tốt, song Lư Chí Vĩ lại không bị trúng kế, anh ta đương nhiên là rất thích ăn hải sản, nhưng cũng sẽ không quên mục đích của chuyến đi lần này. Nếu anh ta ngồi xuống ăn bữa cơm này, thì dự là chuyện vừa ăn vừa cầm đi này ở Bình Thành sẽ nhanh chóng được truyền đến thủ đô rất nhanh. Tuy chuyện nhỏ như thế này sẽ chẳng gây ra ảnh hưởng gì cho anh ta, thế nhưng lại làm cho anh ta khó tránh khỏi việc phải nghe một trận mắng từ người cha tư lệnh của mình.
Vì vậy mà khi vào đến nhà ăn, Lư Chí Vĩ đành mượn cớ đi vệ sinh, vội vàng chuồn đi mất từ cửa sau của nhà ăn. Hai thư ký mà anh ta dẫn đến thấy anh ta mất tích, càng không dám ngồi xuống ăn, chỉ có thể cứ thế mà chọn nói lời tạm biệt.
Trợ lý Đoàn cười ha ha, bắt chuyện với thư ký Trương và trợ lý Thái: “Công việc của chủ nhiệm Lư cũng bận quá đi thôi, cả thời gian để ăn cơm cũng không có, tôi nghĩ chúng ta cần phải tôn trọng vị lãnh đạo có tác phong như thế! Thôi thì nếu nhà ăn đã chuẩn bị xong hết rồi, mà cũng không thể để lãng phí được, chẳng bằng để tôi đi mời hiệu trưởng Hà và hiệu phó Vương đến, các anh cứ ngồi ăn trước đi!”
Về phía Lư Chí Vĩ, người không có thời gian rảnh để ăn cơm thật ra giờ phút này cũng đang ăn cơm, chẳng qua là đang ngồi ăn ở nhà hàng quốc doanh cách trường học một con phố. So với món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ của nhà ăn đại học thì thức ăn của nhà ăn quốc doanh lại lộn xộn lung tung làm cho người ta nhìn mà hết cả hứng ăn. Thế nhưng ví Lư Chí Vĩ ăn sáng ít, nên giờ này đã đói đến mờ mắt rồi. Anh ta chau mày nhìn qua một lượt, cuối cùng mua hai cái bánh bao với một phần tôm nấu với rau cải trắng.
Tuy nhìn đồ ăn có vẻ không được đẹp mắt nhưng vì cải trắng và tôm đều là thực phẩm được thu hoạch theo mùa nên cũng rất vừa miệng.
Không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ Hoàng Anh cũng là người có lòng can đảm và có bản lĩnh. Sau khi nghe Triệu Trân Trân nói xong, ngày hôm sau đã chạy đến thị chính luôn. Đương nhiên Lư Chí Vĩ rất bận, cả ngày đều phải họp với thị trưởng Trần và một số lãnh đạo cấp thành phố khác, không rảnh nên cũng không muốn gặp cô ta. Thế là cô ta quyết định báo cáo lại với thư ký của Lư Chí Vĩ là Tiểu Phùng.
Đồng chí Tiểu Phùng ngày thường rất lanh lợi, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp, dựa vào quan hệ của người nhà tìm cửa sau bên phía tư lệnh Lư nên mới có thể được nhận vào làm việc bên cạnh Lư Chí Vĩ. Chỉ mới làm việc được ba tháng thôi, so với người cũng vừa mới tốt nghiệp nhưng đã tích cực tham gia hết các loại hoạt động xã hội từ khi mới vào năm nhất như Hoàng Anh thì cũng không hơn gì mấy. Thế nhưng Hoàng Anh lại là một cô gái đẹp, còn đồng chí Tiểu Phùng lại không được ưa nhìn bằng nên dù sao thì cũng bị xem là kém một chút.
Hai người mất gần một buổi sáng mới trao đổi xong chuyện kịch hiện đại. Đồng chí Tiểu Phùng được Hoàng Anh nịnh nọt tâng bốc lên đến tận mây xanh, sau đó Hoàng Anh cố tỏ ra phong thái chủ nhà, nói muốn mời Tiểu Phùng và một thư ký khác đi ăn tiệc hải sản.
Vì hôm qua không được ăn tiệc mà trường học đã chuẩn bị nên Tiểu Phùng vẫn còn đang thấy hơi tiếc nuối, nghe vậy thì đồng ý ngay. Thư ký Mao còn lại thì từng trải hơn một chút, tuy thông thường Lư Chí Vĩ họp có thể phải bận gần một ngày mới xong nên bình thường sẽ không có việc gì cho bọn họ làm, nhưng lỡ như có việc tìm bọn họ mà không thấy mặt người nào hết thì cũng không dễ để ăn nói, bèn từ chối luôn.
Vì thức ăn trong tiệm cơm quốc doanh vừa đắt lại vừa không ngon, hải sản ít mà lại không tươi, nên Hoàng Anh bèn dẫn Tiểu Phùng đi đến nhà cô của mình .