Lúc này Hoàng Anh đi đến nói: “Chị Trân Trân, tan làm chị còn phải đi đón con nữa, để em đi với Lộ Lộ thông báo cho những người ở ngoài trường cho ạ!”
Triệu Trân Trân vốn định đón Kiến Xương và Kiến Minh xong sẽ mang gửi nhờ bên nhà chú thím, bây giờ có đồng nghiệp giúp đỡ tất nhiên là vui mừng không thôi, bèn vừa cười vừa nói: “Được quá chứ, vậy cảm ơn em trước nhé Tiểu Hoàng!”
Hoàng Anh không đáp lời lại ngay, trên mặt tỏ vẻ chần chừ lưỡng lự mất mấy giây rồi mới nói: “Vừa nãy em có nghe Đông Siêu nói, việc chủ nhiệm Lư có để chị phụ trách báo cho bọn họ chuyện kịch hiện đại ấy. Chị Trân Trân, lúc trước chị thân với vị chủ nhiệm Lư này lắm hả?”
Triệu Trân Trân nở nụ cười, trong lòng cảm thấy may mắn vì đã có thể vứt gánh nặng này đi được rồi, cô nói: “Không có chuyện đó đâu! Em cũng biết lúc trước chị có làm việc trong công đoàn của xưởng bông nhà nước đấy. Xưởng trưởng Tạ của bọn chị có xuất thân là lính, rất ngưỡng mộ vị anh hùng Trần Hướng Nam của Bình Thành chúng ta, nên mới dựng vở kịch tên là “Chiến Bình Thành”. Vở kịch này khi ấy rất được thị chính quan tâm, còn vị chủ nhiệm Lư này khi đó vẫn chỉ là một vị trưởng ban bị điều tạm qua. Đúng lúc được giao cho quản lý chuyện này nên mới có cuộc chạm mặt lần hai này mà thôi. Chỉ là quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới mà thôi, cũng không được tính là thân quen gì!”
Cô đưa mắt nhìn Hoàng Anh, cô gái này đúng là rất thông minh song cũng rất kiêu ngạo, biết rất rõ thứ mình muốn là gì, chỉ mong cô ta cầu được ước thấy.
“Tiểu Hoàng này, chỉ đi huy động diễn viên thôi mà chị với Lộ Lộ đã bận lắm rồi, nếu em đã giúp hay là giúp cho trót, việc báo cho bên chủ nhiệm Lư bèn nhờ em luôn vậy!”
Hoàng Anh vẫn còn đang không biết phải mở miệng nói thế nào về cái việc trông có vẻ nhỏ nhặt này, Triệu Trân Trân đã chủ động vứt cho cô ta luôn rồi. Cô ta hết sức vui vẻ, bèn nói: “Không có gì ạ, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi!”
Sau khi Lư Chí Vĩ lại lật xem thêm một số tài liệu ở phòng làm việc nhỏ của tổ trưởng Trần, có hai người vốn là trưởng phòng của thị chính, hiện giờ đang là trợ lý của hiệu trưởng, chính là trợ lý Thái và trợ lý Đoàn. Sau khi nhận được tin tức bèn chạy ngay đến, lúc trước trợ lý Thái làm công việc thư ký ở thị chính, thường nhiều lần giao thiệp với Lư Chí Vĩ, nên hai người cũng được xem là quen thân với nhau.
Trợ lý Thái cười ha ha rồi nói: “Hoan nghênh chủ nhiệm Lư đến thăm! Tôi nghe đồng chí ở nhà ăn nói thì mới biết là chủ nhiệm Lư đến đó! Nếu không phải tôi thèm ăn cua nên đến nhà ăn hỏi thì chủ nhiệm Lư định sẽ đi đi về về trong im lặng hay sao? Thế có quá đáng không cơ chứ?”
Lư Chí Vĩ cười cười rồi nói: “Anh Thái nói đùa, mục đích hôm nay tôi đến chủ yếu chỉ để bàn công việc mà thôi. Đợi bận xong mấy ngày này, tôi chắc chắn sẽ đến tìm anh Thái trò chuyện cho đã mới thôi!”
Trợ lý Đoàn cũng mỉm cười rồi nói: “Chủ nhiệm Lư, giờ cũng không còn sớm, bên nhà ăn cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, mời anh sang đó dùng bữa cơm đạm bạc với chúng tôi nhé!”
Trợ Lý Đoàn tỏ vẻ khách sáo nói, thế nhưng đồ ăn mà nhà ăn chuẩn bị nào phải cơm rau dưa đạm bạc, vì là trợ lý của hiệu trưởng Hà nên anh ta bắt tin rất nhanh, Lư Chí Vĩ vừa bước chân vào trường là anh ta đã biết rồi. Vì vậy, dù cho Hoàng Anh không đi đến nhà ăn thì nhà ăn cũng sẽ được báo để chuẩn bị một mâm cơm tiếp khách theo tiêu chuẩn cao nhất.
Không chỉ như thế, trợ lý Đoàn còn biết vị họ Lư này rất thích ăn hải sản, nên đã đặc biệt để người của nhà ăn liên lạc với bến cảng, để thuyền đánh cá gửi qua một giỏ tôm cua sống, đến lúc gần đi thì sửa soạn lại tặng cho Lư Chí Vĩ.