Lư Chí Vĩ không ừ hử gì, im lặng hết hai phút rồi mới nói: “Bây giờ mọi người bắt đầu chuẩn bị đi, sau khi chuẩn bị xong hết...” Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi nhìn thẳng vào Triệu Trân Trân, người vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, nói tiếp: “Vị đồng chí Triệu này có kinh nghiệm về kịch hiện đại rất nhiều, vậy cứ giao cho cô ấy phụ trách việc này đi!”
Tổ trưởng Trần gật đầu cười, Triệu Trân Trân cũng chỉ có thể nhận lệnh, bèn nói: “Xin chủ nhiệm Lư cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng tập hợp diễn viên một cách nhanh nhất, để lãnh đạo sớm thưởng thức được, cũng kịp lúc góp ý cho diễn viên luôn!”
Lư Chí Vĩ vốn dĩ chẳng có thích thú gì đối với thứ gọi là kịch hiện đại, thế nhưng ý của bên trên chính là phải chọn ra một tiết mục kịch đang có sẵn ở nhiều nơi để làm đại biểu cho việc mở rộng, nên không thể không coi trọng được.
Nói về việc khôn khéo rành đời chắc chắn Lư Chí Vĩ không bằng thư ký Trương, mà từ trước đến giờ anh ta cũng chẳng phải là đối thủ của thị trưởng Trần trong việc nhìn xa trông rộng, thế nhưng Lư Chí Vĩ cũng có điểm mạnh nổi bật của riêng mình. Đầu tiên thì không thể không nói đến việc có thế lực đằng sau nâng đỡ, hiện giờ gia nhập vào ngành được đánh giá là có danh tiếng nhất, còn dần dần tiến vào trung tâm quyền lực. Song những thứ này cũng không phải là thứ quan trọng nhất, Lư Chí Vĩ giỏi nhất là ở việc dám nghĩ dám làm, làm chuyện gì cũng sẽ không rụt rè lo trước lo sau.
Có một câu nói có lẽ không được dễ nghe cho lắm, nhưng ý nghĩa cũng chẳng khác gì mấy, chính là: Coi thường quy tắc làm rối tung mọi thứ.
Đúng lúc này Hoàng Anh vừa hay trở về từ nhà ăn, cô ấy là một cô gái xinh đẹp thích cười, không chỉ có dáng người duyên dáng mà ngũ quan trên mặt cũng rất đẹp mắt, có thể nói là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nhất là đôi mắt trong veo như làn mưa bụi lất phất làm cho người khác nhìn vào sẽ không quên được.
Các đồng chí nam chưa kết hôn trong đội công tác, người nào người nấy đều có niềm yêu thích không thể tả được với Hoàng Anh.
Sau khi cô ta bước vào có nhìn tổ trưởng Trần mỉm cười, rồi làm như vô ý mà nhìn sang Lư Chí Vĩ, nói: “Lãnh đạo, thật là đúng dịp, căng tin gần đây có hợp tác với bến tàu, nên không những có tôm cua tươi sống mà còn có rất nhiều hải sản tươi có tiếng khác nữa!”
Tổ trưởng Trần cười cười, cảm thấy Tiểu Hoàng lo việc này rất tốt bèn xoay sang giới thiệu với Lư Chí Vĩ: “Chủ nhiệm Lư, vừa nãy chẳng phải ngài có nhắc đến kịch hiện đại hay sao, thật ra vị đồng chí trẻ tuổi này chính là nữ chính của một vở kịch!”
Hoàng Anh bước lên hai bước, vừa nở nụ cười vừa nói: “Xin chào chủ nhiệm Lư! Tôi tên là Hoàng Anh, mong sau này sẽ được lãnh đạo chỉ bảo hơn!”
Lư Chí Vĩ ngước mắt lên nhìn cô ta, đúng là ngoại hình rất chuẩn, trên cơ bản còn đẹp hơn đối tượng hẹn hò kia của anh ta, nhưng nếu so với những người xuất sắc nhất chẳng hạn như cháu gái Diêu Tuyết Nhi của chính ủy Diêu thì vẫn còn kém một chút.
Hơn nữa còn có chỗ mà anh ta không thích lắm, tuy cô ta cười trông động lòng người nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy có hơi kiêu kỳ tự phụ.
Điều này làm cho người khác không thích cho lắm.
Anh ta chỉ gật đầu không nói gì.
Hoàng Anh có hơi thất vọng, bèn không nhịn được mà nói thêm một câu: “Có phải chủ nhiệm Lư muốn xem kịch của chúng tôi đúng không? Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị cho thật tốt!”
Lư Chí Vĩ nhìn cô ta, rồi mở miệng nói: “Được.”
Đoàn người thư ký Trương, Lư Chí Vĩ cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc lớn. Triệu Trân Trân thở phào rồi cùng bàn bạc với Trương Lộ Lộ sau khi ăn trưa xong phải mau chóng đi báo cho diễn viên của các khoa biết, còn những người ở ngoài trường thì phải làm thêm giờ đi thông báo rồi.