Chẳng những không có cơ hội chỉ đạo cho thị trưởng Trần làm việc, mà anh ta còn phải thay mặt cấp trên trao thưởng cho thị trưởng Trần!
Nhưng điều này là hoàn toàn không thể!
Lư Chí Vĩ mỉm cười với Hoàng Anh và nói: “Tổ trưởng Trần của cô rất có năng lực trong công việc. Tôi nghe nói trước đây trường đã cách chức không ít người, có cả hiệu phó tiền nhiệm và các giáo sư, có chuyện gì xảy ra với những người này vậy?”
Hoàng Anh bị bối rối trước nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt anh ta, chi tiết mọi chuyện đều kể ra hết.
Thực tế thì có rất nhiều phiên bản liên quan đến việc nhân viên nhà trường bị điều chuyển công tác, và rất nhiều trong số đó đã bị bóp méo. Nhưng Hoàng Anh ở trong tổ công tác, mặc dù cô ta cũng không đặc biệt quan tâm mấy chuyện này cho lắm, nhưng khoảng thời gian ấy Trương Lộ Lộ và Trịnh Đông Siêu rất hay thảo luận về vấn đề này, cô ta ở bên cạnh cũng nghe được rất nhiều.
Bởi vì toàn bộ sự việc có quá nhiều người nhúng tay vào, một tiếng rưỡi cũng không thể nói rõ được mọi chuyện vì vậy Hoàng Anh sẽ bắt đầu với tấm áp phích nhân vật đầu tiên: “Chủ nhiệm Lư, trường học không biết ai là người bắt đầu chuyện này. Sau khi tấm áp phích đầu tiên được tung ra, vì nó phơi bày ra chuyện một giáo sư có cuộc sống riêng tư xa hoa và có nguy cơ đi theo đường lối sai lầm của giai cấp tư sản, vì vậy tổ công tác đã nhanh chóng điều chuyển vị giáo sư đó. Có lẽ nhiều người không ngờ rằng viết áp phích lại có tác dụng như vậy, và bởi vì áp phích là viết nặc danh nên ngày càng có nhiều người bắt đầu vạch trần những người khác. Trong khoảng thời gian đó, tôi nghe các đồng nghiệp của mình nói rằng mọi nơi hễ là chỗ dễ thấy trong trường đều được dán đầy áp phích. Nếu như cấp trên đều bị điều chuyển hết thì tính đi tính lại chẳng còn bao nhiêu người nữa! Cứ tiếp tục như thế này rất nguy hiểm, tổ trưởng Trần của chúng tôi đã nảy ra một ý tưởng, sau này người viết áp phích nhất định phải báo tên thật!”
Lư Chí Vĩ cầm bút khua tay nhẹ nhàng trên giấy, gật gật đầu và nói: “Ừm, cô cứ nói tiếp đi!”
Hoàng Anh nói thêm: “Sau khi phải để tên thật vẫn còn rất nhiều người tiếp tục vạch trần những người khác. Hai hiệu phó tiền nhiệm, thêm nhiều chủ nhiệm khoa, giáo sư, v.v. đều đã bị tố cáo và điều chuyển! Tuy nhiên, nói ra cũng rất lấy làm lạ, bởi vì là tố cáo đích danh nên những người viết áp phích chẳng được lợi lộc gì, không những thế còn bị người khác tố giác nên cuối cùng cũng bị điều chuyển giống vậy! Ví dụ như những người đi tố cáo hiệu phó Lương và hiệu phó Ngô, người trong gia đình của những người đó đều cùng bị điều chuyển! Điều buồn cười nhất là chủ nhiệm Lưu của khoa hóa học, cũng chẳng biết ông ta nghĩ gì, làm một chủ nhiệm tốt thì không làm đi, lại đi đích danh báo cáo hiệu phó Vương! Hiệu phó Vương là tấm gương của tất cả cán bộ nhân viên và sinh viên của trường chúng tôi! Thầy ấy không chỉ có phong cách đơn giản, mà còn chủ động chuyển ra khỏi tòa nhà công vụ! Chủ nhiệm Lưu khăng khăng lấy chuyện lý lịch du học của người ta làm vấn đề, kết quả là hiệu phó Vương không bị điều chuyển, còn vị chủ nhiệm Lưu này thì bị lộ là có vấn đề về tư tưởng chính trị nên bị điều về nông trường!”
Hoàng Anh kể xong, không nhịn được mà khúc khích cười.
Lư Chí Vĩ không cười, Hoàng Anh có vẻ là một cô gái sắc sảo, nhưng cái nhìn về chính trị thì lại ngu ngốc và ngây thơ. Tuy vậy Lư Chí Vĩ cũng khá may mắn vì cô gái này đã cho anh ta biết một chuyện quan trọng như vậy.
Anh ta cầm bút viết xuống mấy cái tên trọng điểm, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Đồng chí Tiểu Hoàng, chuyện cô vừa nói vô cùng quan trọng, hiện tại tôi đại biểu thị chính Bình Thành hỏi cô, cô nhất định phải thành thật trả lời. Về toàn bộ chuyện hiệu phó Ngô và hiệu phó Lương bị điều chuyển, cô hãy nói cho tôi biết toàn bộ!”