Hoàng Anh vốn rất vui khi có cơ hội một mình trao đổi trực tiếp với chủ nhiệm Lư, thực ra cô ta đã dự đoán được tình huống này từ trước, thậm chí còn chuẩn bị sẵn chủ đề, nhưng tuyệt đối không phải vấn đề khiến người khác nghe xong rồi canh cánh lo sợ. Một vài giáo sư trong khóa tiếng Trung của họ cũng đã bị điều chuyển và một trong số họ còn là giáo viên của cô ta.
Mà thật ra những chuyện này cô ta cũng không rõ ràng lắm, phần lớn tin tức biết được đều là nghe từ Trương Lộ Lộ.
Hoàng Anh mặc dù không quan tâm nhiều đến chính trị, nhưng cô ta đọc được sắc mặt của người khác rất chính xác. Vẻ mặt của Lư Chí Vĩ nghiêm túc đến mức cô ta đột nhiên trở nên thận trọng, cô ta cắn môi và nói: “Chủ nhiệm Lư, thực ra tôi tham gia hoạt động trong tổ công tác chưa lâu, hơn nữa tinh thần và sức lực chủ yếu đều dồn vào diễn xuất, rất ít đảm nhận công việc trong tổ. Nhiều chuyện đều nghe từ đồng nghiệp là Trương Lộ Lộ, có thể không đúng sự thật!”
Lư Chí Vĩ động viên cô ta: “Không sao, cứ nói cho tôi những gì mà cô biết! Phần còn lại tôi sẽ tự đi xác thực!”
Hai người nói về vấn đề điều chuyển trong trường đại học trong hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng Lư Chí Vĩ thấy rằng Hoàng Anh thực sự không thể nói được gì thêm nữa, vì vậy anh ta đã cười cho qua để kết thúc chủ đề này: “Đồng chí Tiểu Hoàng, cảm ơn sự hợp tác của cô với tôi trong công việc. Tuy nhiên, hai ngày này có thể không có thời gian, thị trưởng và tôi khá bận rộn. Nếu chúng tôi sắp xếp thời gian ổn thoả chắc chắn sẽ thông báo trước cho cô!”
Hoàng Anh gật đầu và nói: “Được. Chủ nhiệm Lư đến từ Bắc Kinh, không biết có quyển sách nào đang đang thịnh hành ở đấy không?”
Giới trẻ ngày nay chú trọng đến sự tiến bộ, những sinh viên tốt nghiệp đại học như Hoàng Anh khi gặp nhau thường không còn chào hỏi nhau bằng những câu “Ăn gì chưa?” “Có khoẻ không?” nữa, mà gần đây đã đổi câu hỏi sang “dạo gần đây đọc sách gì?”.
Lư Chí Vĩ ngẩn người một lúc, anh ta đang không có tâm trạng nói chuyện xã giao, đang định nói thì thư ký Trương đẩy cửa vào. Anh ta có chút kinh ngạc liếc nhìn Hoàng Anh một cái rồi cười cười nói với Lư Chí Vĩ: “Chủ nhiệm Lư, Thị trưởng Trần phái tôi đến mời anh cùng nhau dùng bữa! Thị trưởng Trần nói rằng hai ngày trước anh ấy bận tối mắt tối mũi, vì vậy hôm qua mới đặc biệt yêu cầu nhà ăn hôm nay nấu một bàn tiệc hải sản, tính là bữa cơm muộn chào đón chủ nhiệm Lư!”
Lần này Lư Chí Vĩ đến, dựa theo cấp bậc của mình, anh ta có thể ở trong nhà khách của chính ủy, nhưng anh ta vẫn chọn ở cùng nhà của thị trưởng Trần như trước.
Trần Hữu Tùng mặc dù là một người cô đơn lẻ bóng, nhưng suy cho cùng anh ta cũng là thị trưởng nên sống một mình trong một căn nhà nhỏ hai tầng, phòng trống thì nhiều nên anh ta cũng thoải mái để cho Lư Chí Vĩ ở. Dù cả hai vẫn sống và ăn cùng nhau như trước, nhưng có một số thứ đã hoàn toàn xác xưa.
Mặc dù Lư Chí Vĩ lần này đến trên danh nghĩa là để kiểm tra công việc, nhưng thực ra vì nỗi bất mãn trước đó mà muốn đi kiếm chuyện. Trong cuộc gặp kéo dài hai ngày với Thị trưởng Trần và các nhà lãnh đạo thành phố khác, không chút khách sáo thẳng thừng chỉ ra rất nhiều sơ hở trong công việc của tổ công tác Bình Thành. Đồng thời chỉ ra rõ ràng rằng vấn đề lớn nhất ở Bình Thành là phong cách làm việc quá đơn giản và chung chung, việc trừng trị và xử lý những phần tử tư sản phá hoại là chưa đủ nghiêm trọng.
Trần Hữu Tùng tỏ thái độ thờ ơ đón nhận những ý kiến này của Lư Chí Vĩ, không đồng ý cũng không thể hiện rõ sự phản đối của mình, chỉ là hai ngày nay sắc mặt của anh ta đối với ai cũng đều tối sầm.
Điều này làm cho bầu không khí của toàn bộ thị chính rất ngột ngạt.