Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246:

Chương 246:

Vì vậy, Lư Chí Vĩ hơi ngạc nhiên khi thị trưởng Trần có thể sắp xếp một bữa tiệc chiêu đãi. Từ khi đến đây cũng đã hơn một tuần rồi, nghĩ lại thì tới giờ anh ta vẫn chưa có một bữa ăn ngon nên mới cười nói: “Thị trưởng Trần quả là có lòng, cung kính không bằng tuân mệnh!” Nói xong anh ta đứng dậy và bước ra ngoài.

Hoàng Anh cho dù cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy và nói lời từ biệt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lư Chí Vĩ ôm bụng nói với Thị trưởng Trần rằng anh ta bị đau bụng muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Trần Hữu Tùng cho rằng do hôm qua anh ta ăn quá nhiều cua nên mới bị lạnh bụng, vốn muốn để cảnh vụ đi mời bác sĩ, nhưng Lư Chí Vĩ lại từ chối nói không cần.

Tuy nhiên, thị trưởng Trần mới rời đi thì Lư Chí Vĩ đã chuồn ra khỏi cửa, dẫn theo hai thư ký trực tiếp đến nông trường Thanh Hòa bằng ô tô.

Nông trường Thanh Hoà có diện tích hơn 50 km vuông, do cấp trên ra lệnh xây dựng, toàn bộ kinh phí đều là do bên trên chu cấp. Tuy nhiên trong quá trình xây dựng nhất định là tốn rất nhiều nhân lực, vấn đề này bắt buộc phải do chính quyền địa phương lo liệu. Sau khi nhận được thông báo từ năm kia, thị trưởng Trần đã rất coi trọng vấn đề này, không chỉ rất hay đến trực tiếp hỏi han chi tiết mà còn thường xuyên dành thời gian đi thị sát.

Vốn dĩ theo kế hoạch, một phần của nông trường là được xây dựng để làm nơi giam giữ phạm nhân. Phần kiến ​​trúc này chỉ có một yêu cầu duy nhất là phải kiên cố vững chắc, còn như vấn đề phải dựa vào mặt trời để tính hướng thông gió thì không nằm trong phạm vi xem xét. Nhưng dưới sự chỉ đạo của thị trưởng Trần, hiện tượng này đã được cải thiện ở một mức độ nhất định. Hơn nữa ngoài những nơi giam giữ tù nhân, còn phải khởi công xây thêm một số lượng lớn nhà ở bình thường nữa.

Nông trường này một đơn vị thí điểm rất quan trọng. Đương nhiên nó không chỉ dùng để giam giữ tù nhân, mà quan trọng hơn, đây còn thu nhận thanh niên xã hội và các cán bộ công an các địa phương đến đây tham gia khai hoang. Vấn đề chỗ ở cho những người này không thể quá sơ sài, vì vậy, việc dựng nhà cửa càng thêm nghiêm túc chứ không phải kiểu nhà tranh lụp xụp.

Và tất nhiên cũng không thể nào là một ngôi nhà ngói gạch đỏ, mà chính là kiểu nhà gạch xây phổ biến ở nông thôn, tường đắp bằng đất, có cửa ra vào và cửa sổ, khá sáng sủa để ở. Vì đều là nhà mới bên cách sắp xếp bài trí rất gọn gàng.

Ngay khi Lư Chí Vĩ nói ra tên mình, người phụ trách Nông trường Thanh Hòa đã nghĩ rằng đó là chỉ thị của thị trưởng Trần nên ngay lập tức đích thân đến dẫn anh ta đi thăm toàn bộ nông trường.

Hiện tại đã là cuối thu, phần lớn hoa màu trong nông trường đều đã được thu hoạch xong, nhưng để năm sau thuận lợi gieo trồng, rất nhiều người vẫn đang bận rộn cày cuốc trên đồng ruộng. Phần lớn là xử lý cỏ dại, xới đất, hoặc đào bỏ gốc ngô hoặc gốc đậu nành. Nhìn chung mà nói, vậy mà lại nhìn ra một bức tranh nông trường hài hòa.

Mà hiển nhiên là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra có vài điểm khác biệt. Phía rìa ruộng có một ông lão đang phát cỏ nhưng động tác có chút không thành thạo, đã vậy còn đeo một cặp kính cận dày cộp, đây là một vị giáo sư già đã ngoài sáu mươi.

Lại nhìn sang người phụ nữ trung niên đang đào rễ đậu tương, tuy ăn mặc rất giống dân quê nhưng nhìn kỹ thì lại phát hiện ra toàn thân toả ra khí chất gì đó rất khác.

Lư Chí Vĩ cau mày, đi được nửa vòng thì hỏi hỏi: “Các phạm nhân trong nông trường được giam ở đâu?”

Trưởng nông trường Đinh cảm thấy câu hỏi của anh ra rất kỳ lạ, ông ta nói: “Chúng tôi mới khởi công xây dựng, phạm nhân ở mức khá nghiêm trọng vẫn chưa có, vì vậy phòng giam bên kia đều đang để trống!”

Bình Luận (0)
Comment