Triệu Trân Trân lúc nhỏ quanh năm không đủ ăn, cô chỉ mong nhất là mùa thu đến, bởi vì vào mùa thu tất cả các loại trái cây dại trên ngọn núi phía sau thôn đều đến lúc chín quả. Có rất nhiều loại trái cây ngon, đặc biệt là loại lê giòn và ngọt mà không hề bị những hạt lợn cợn.
Loại lê mùa thu mà Diệp Trình đem qua trông thật sự rất ngon!
Triệu Trân Trân nhìn chỗ lê cũng cảm thấy thèm, cô lựa khoảng hơn chục trái đem rửa sạch, sau đó phát cho mỗi đứa một trái và giữ một trái để mình ăn.
Lê cũng rất ngon và ngọt, cô ăn xong thì dặn dò Kiến Dân vài câu, ngân nga theo bài hát trẻ em nào đó rồi đi về phía nhà bếp.
Thực ra nấu ăn là chuyện rất đơn giản đối với người có tay nghề làm bếp cao, Triệu Trân Trân cắt nửa cây lạp xưởng và cải thảo rồi bắc chảo xào một đĩa lớn, nấu canh rong biển trứng, chuẩn bị thêm chút mì và nướng vài chiếc bánh kẹp hành. Bữa tối không những có thể ăn như món chính, mà nếu làm nhiều một chút, sáng mai sẽ đỡ bận rộn. Chỉ cần luộc vài quả trứng, thêm một nồi sữa đậu nành nữa là xong bữa sáng!
Vương Kiến Quốc gần đây đặc biệt quan tâm đến các loài động vật nhỏ. Theo yêu cầu quyết liệt của cậu bé, Triệu Trân Trân đã nhờ thím Chu Thục Bình mua giúp Kiến Quốc một chú thỏ trắng nhỏ, chủ đề chơi của tám đứa nhỏ bây giờ là chơi đùa với chú thỏ con này.
Vương Văn Quảng tìm thấy một vài thanh gỗ bị vứt bỏ trong nhà kho của trường nên đã làm một ngôi nhà xinh đẹp cho thỏ con. Nhà có cửa ra vào và cửa sổ, bên trong trải một lớp cỏ khô, thỏ con sống rất thoải mái. Nhờ sự chăm sóc tận tình của các anh trai, thỏ con được nuôi dưỡng trở nên béo tròn mũm mĩm.
Diệp Hoan là cô con gái út của nhà họ Diệp, cô bé có dáng người nhỏ nhắn ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay nhỏ vuốt ve bộ lông mịn màng trên bụng thỏ béo, cười hỏi anh cả: “Nó có thích ăn lê không anh?”
Diệp Lực biết thỏ con thích ăn cà rốt và cải xanh, còn nó có ăn lên không thì cậu thật sự không biết, nhưng lại cảm thấy lê ngon hơn cà rốt và rau củ rất nhiều. Hơn nữa thỏ con thông minh như vậy nhất định cũng thích ăn lê, thế là cậu bé gật đầu.
Diệp Hoan lập tức đưa nửa quả lê đang cắn dở cho thỏ trắng.
Thấy thỏ con cắn một miếng có vẻ rất thích, cô bé cũng khúc khích cười theo.
Tiểu Kiến Xương rất thích ăn hoa quả, thằng bé có chút bất đắc dĩ nhìn quả lê trong tay, do dự không biết có nên cho thỏ con ăn hay không.
Lúc này từ phía cửa lớn đột nhiên có tiếng vang lên, chị Lưu dẫn theo hai đứa nhỏ đi tới, cười nói: “Ôi, chú thỏ con này thật là có phúc đó, còn được ăn lê cơ à? Kiến Dân Kiến Quốc, hai đứa chơi với anh Đại Ngưu và anh Nhị Ngưu một lát nhé, dì phải đi nấu cơm!”
Nói xong thì quay người rời đi.
Thực ra đây chỉ là cái cớ, Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu đều lớn hơn Kiến Dân Kiến Quốc. Về nhà sớm cũng sẽ không quấy rầy mẹ, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nấu nướng của chị ta. Nhưng con người chị ta có một cái bệnh, đó là nhìn thấy giữa những người khác có quan hệ tốt đẹp thì trong lòng chị ta tự khắc sẽ không thoải mái.
Mặc dù Triệu Trân Trân đã giúp đỡ chị ta tìm việc làm, công việc ở nhà ăn cho đến nay vẫn rất tốt. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hai gia đình cũng không tiến xa hơn . Nhất là khi mẹ Trương nghỉ làm, chị Lưu khi rảnh rỗi cũng thỉnh thoảng qua thăm. Nhưng hoặc là Triệu Trân Trân đưa con cái sang nhà cha mẹ chồng chơi, hoặc là tuy Triệu Trân Trân vẫn ở nhà nhưng cũng nói chuyện không hợp. Mà Triệu Trân Trân cũng không thích trò chuyện nhiều nên hai nhà thành ra cũng chẳng qua lại nhiều.
Hai đứa trẻ Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu không thích chơi với những đứa trẻ nhỏ hơn chúng, nếu có chơi cùng nhau thì sở thích duy nhất cũng là giành đồ.