Nhưng chị Lưu đã nhiều lần ra lệnh không cho phép bọn nó lấy trộm đồ của con nhà họ Vương, nên Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu không muốn đến nhà họ Vương chơi nữa.
Nhưng gần đây chị Lưu đột nhiên phát hiện, mối quan hệ giữa nhà họ Vương gia và nhà họ Diệp dần dần tốt lên, không chỉ hai nhà tặng đồ cho nhau, mà cô ta còn nhìn thấy Triệu Trân Trân nói cười với chị Diệp không chỉ một lần!
Chị Diệp so với chị ta thì hơn hẳn, là nhân viên chính thức của trường, nhưng cũng chỉ là người ở bộ phận hậu cần của trường, chẳng có gì ghê gớm!
Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu nhìn quả lê trong tay những đứa trẻ khác với ánh mắt thèm thuồng, tuy rất thèm nhưng chúng không dám cướp lê. Lưu Nhị Ngưu cảm thấy mình bị đối xử bất công nên trong lòng cực kỳ tức giận. Thằng bé cảm thấy nhà họ Vương quả nhiên đúng như lời mẹ nó nói, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều xem thường người khác!
Mẹ nó quả thực không tốt bằng dì Triệu, nhưng cha nó vô cùng giỏi giang, ông ấy là một giáo sư đó!
Lưu Nhị Ngưu đi đến bên cạnh chuồng thỏ, đẩy Tiểu Diệp Hoan sang một bên, suýt chút khiến cô bé ngã nhào xuống đất. Nó nhanh chóng mở cửa chuồng thỏ, bắt lấy chú thỏ con và nắm lấy hai cái tai của nó xách lên!
Chú thỏ trắng kinh hãi mở to đôi mắt, toàn thân bất động.
Ông của Diệp Trình là một thợ sửa chữa đồng hồ. Diệp Trình đã xin ông một chiếc đồng hồ báo thức cũ đã rỉ sét. Cậu bé và Kiến Dân, Kiến Quốc nhanh chóng tháo nó ra từng mảnh rồi lại đang thảo luận cách lắp ráp lại như cũ. Cô con gái lớn nhà họ Diệp là Diệp Minh cũng đứng bên cạnh xem một cách thích thú, căn bản những đứa trẻ không ai chú ý đến việc xảy ra bên chỗ thỏ con.
Sau khi kéo Diệp Hoan lên, Vương Kiến Xương hằm hằm lườm Lưu Nhị Ngưu mấy cái rồi lao tới giật lại con thỏ.
So với bạn bè cùng trang lứa, cậu bé được xếp vào hạng cao ráo, nhưng đối mặt với một Lưu Nhị Ngưu 9 tuổi thì cậu lại quá thấp. Tiểu Kiến Xương đã nhảy lên liên tiếp mấy lần, đừng nói đến việc giật con thỏ trở lại, thậm chí đến lông thỏ cũng không chạm tới.
Lưu Nhị Ngưu vô cùng tự mãn, cười khinh khỉnh.
Vương Kiến Xương hoàn toàn bị chọc giận, to tiếng hét gọi hai anh: “Anh cả, anh hai ơi, Lưu Nhị Ngưu bắt thỏ con mất rồi!”
Kiến Dân vừa quay đầu lại đã thấy thỏ con bất động giữa không trung, cậu bé đã học được một ít kiến thức sinh học từ ông bà. Cậu biết tai thỏ nhỏ rất nhiều dây thần kinh, nếu động vào sẽ rất đau, xách tai con thỏ lên như vậy nó sẽ vô cùng đau đớn! Cậu lập tức lao tới, dùng đầu mình húc mạnh vào đầu Lưu Nhị Ngưu. Mặc dù Lưu Nhị Ngưu nghiêng người không ngã xuống nhưng cậu ta đã thả lỏng tay, Kiến Quốc phối hợp với anh trai, lập tức giật lại con thỏ!
Cậu bé đau lòng ôm chú thỏ con vào lòng!
Tiểu Kiến Xương và Diệp Hoan cũng nhanh chóng vây quanh xem thỏ con có bị thương không.
Lưu Đại Ngưu ban đầu không làm gì cả, nhưng bây giờ nhìn thấy em trai mình bị bắt nạt, cậu ta cũng hung hăng lao về phía Kiến Dân!
Diệp Trình là một đứa trẻ rất thông minh, cậu bé nhanh chóng chạy đến chân tường phía tây và gào to về hướng nhà họ Lưu: “Chú Lưu, chú Lưu, Đại Ngưu nhà chú định đánh người kìa!!”
Lưu Chí Cường là kiểu người ngoài công việc ra thì là một con sâu rượu, nhưng lại chán ghét sự ngột ngạt trong nhà, thế nên anh ta luôn đặt rượu và đậu phộng trên chiếc bàn gỗ xập xệ trong sân rồi tự rót tự uống. Hôm nay Lưu Chí Cường vừa mới hoàn thành xong bài luận văn quan trọng nên anh ta đang vô cùng thoải mái, uống liền một mạch ba ly.
Chị Lưu thấy nét mặt chồng cười vui vẻ nên mạnh dạn đến gần hỏi: “Hôm nay có chuyện gì tốt sao?”
Lưu Chí Cường phớt lờ chị ta, cầm ly lên muốn tiếp tục uống thì nghe thấy tiếng hét của Diệp Trình.
Anh ta lập tức đứng dậy, nặng nề đặt ly rượu xuống, hằm hằm quay sang nói với vợ: “Tôi đã bảo cô dạy dỗ con cho tốt, xem cô đã dạy bọn họ thành cái dạng gì rồi!”