Lưu Chí Cường nhanh chóng đến nhà họ Vương, lúc này Triệu Trân Trân đã nấu xong bữa tối và cũng đã biết chuyện Lưu Nhị Ngưu bắt thỏ. Mặc dù trong lòng rất ghét đứa nhỏ này nhưng cô vẫn kiên nhẫn nói lý lẽ với cậu bé: “Nếu con thích bé thỏ, con có thể xoa bụng nó, cũng có thể nhẹ nhàng ôm lấy nó, nhưng con không thể kéo tai nó chứ đừng nói là xách nó lên như vậy, làm vậy thỏ con sẽ rất đau đớn! Con tự nghĩ thử xem, Nhị Ngưu, mẹ con đã từng nhéo tai con chưa? Nếu mẹ con cũng nắm lấy tai của con rồi nhấc con lên như vậy, có khi nào lỗ tai đau quá mà tự rớt ra luôn không?”
Lưu Nhị Ngưu trừng mắt bĩu môi, cậu bé thừa nhận rằng dì Triệu nói đúng, nhưng cậu ta vẫn không thể nào vui vẻ được!
Nhưng khi Lưu Chí Cường vừa bước vào sân, Lưu Đại Lưu và Lưu Nhị Ngưu lập tức thay đổi, hai đứa trẻ chủ động bước đến trước mặt cha và cúi đầu.
Lưu Chí Cường lại không tức điên lên, anh ta thở dài một hơi và nói: “Đại Ngưu Nhị Ngưu, nói cha nghe, hôm nay hai đứa đã làm gì sai?”
Lưu Nhị Ngưu trả lời trước: “Cha, con không nên bắt con thỏ, làm vậy sẽ khiến thỏ con bị thương!”
Lưu Đại Ngưu cũng nói: “Cha, con không nên thấy em mình bị xô ngã thì lại đi đánh lại người ta!”
Lưu Chí Cường lúc này mới hài lòng, quay đầu cười gượng với Triệu Trân Trân và nói: “Tôi rất xin lỗi, hai đứa trẻ quá ngỗ ngược nên đã gây rắc rối cho cô. Đồng chí Triệu yên tâm, sau này tôi sẽ cố gắng hạn chế chúng không để chúng gây rối nữa!”
Triệu Trân Trân hơi thoáng ngạc nhiên nhưng rồi sau đó cười nói: “Trẻ con có mâu thuẫn là chuyện bình thường, chỉ cần không động tay động chân thì đều là chuyện nhỏ! Trẻ con không hiểu lý lẽ phải để người lớn dạy dỗ chúng.”
Lưu Chí Cường có chút xấu hổ gật đầu, dắt hai đứa trẻ rời đi.
Trợ lý Thái được bên thị chính sắp xếp cho Vương Văn Quảng không hổ danh là người từng làm chức trưởng ban, là một người rất tinh tế nhưng đồng thời cũng là người rất thực dụng. Đừng trông bình thường cười nói vui vẻ, sau khi đã nắm bắt rõ ràng tình hình cơ bản của trường học, anh ta xử lý mọi chuyện thường ngày rất dễ dàng.
Cũng nhờ vậy mà công việc của Vương Văn Quảng nhàn rỗi hơn nhiều so với trước đây, nhưng trong lòng anh chưa bao giờ thảnh thơi.
Mặc dù bây giờ anh là hình mẫu cho tất cả cán bộ nhân viên và sinh viên trong trường, nhưng để không mắc phải sai lầm trong chính trị, Vương Văn Quảng giờ đây thực sự thận trọng trong lời nói và hành động. Có chuyện gì nhất định không nói một lời, càng không dễ dàng biểu lộ cách suy nghĩ thật sự trong lòng của bản thân. Đến ngay cả khi ở trước mặt hiệu trưởng Hà, mỗi lần nói một câu cũng đều phải nghĩ đi nghĩ lại trong đầu.
Mặc dù vậy, anh cũng biết rằng mình có một điểm yếu đặc biệt dễ bị tấn công, đó là anh có nền tảng du học.
Hơn nữa, trong nhóm những người đã bị trường học điều chuyển, quả thực bởi vì điểm này nên có một số giáo sư đã bị tố giác.
Do đó, Vương Văn Quảng luôn cảm thấy một ngày nào đó đột nhiên sẽ đến lượt mình bị điều đi.
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ được giấu ở sâu thẳm trong lòng, ở đơn vị anh sẽ không nói cho bất cứ ai, ở nhà cũng nhất định sẽ không nói cho Triệu Trân Trân.
Nói về trợ lý Thái, anh ta giỏi mọi mặt nhưng hơi mê rượu.
Đương nhiên, anh ta cũng chú ý tới sự ảnh hưởng, anh ta chưa bao giờ tới nhà ăn trường yêu cầu rượu hoặc thức ăn đặc biệt, sau giờ làm việc luôn rủ vài đồng nghiệp về nhà uống rượu. Đương nhiên, trong trường người có thể có mối quan hệ tốt với trợ lý Thái không phải là người tầm thường, hơn nữa cũng không có mấy ai, trợ lý Đoàn là một, người tiếp là chủ nhiệm Dương khoa vật lý, người còn lại là Vương Văn Quảng.
Lúc đầu, Vương Văn Quảng không muốn đi vì anh không thể uống được nhiều và cũng có những lo lắng trong lòng.