Anh cảm thấy trợ lý Thái mặc dù rất có năng lực, nhưng ở một số phương diện lại không cùng suy nghĩ với mình, anh cho rằng chỉ cần duy trì sự hợp tác thân thiện trong công việc là được. Nhưng sau khi qua đó một lần, anh không khỏi muốn đến lần thứ hai.
Vợ của trợ lý Thái bị bệnh nên mất từ mấy năm trước, chỉ để lại một cô con gái quanh năm sống với ông bà. Trợ lý Thái thực chất là một người góa vợ, trong đời sống riêng tư anh ta rất thẳng thắn cái gì cũng dám nói, kể cả một số quan điểm về tình hình thế giới hiện tại và phân tích tình thế trước mắt của Bình Thành.
Lúc đầu, Vương Văn Quảng chỉ cẩn thận lắng nghe những gì người khác nói, nhưng dần dần anh cũng chen thêm được hai ba câu.
Mặc dù những vấn đề họ thảo luận với nhau không có tác dụng gì với tình hình thực tế và cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, nhưng đây giống như một bước đột phá. Cảm xúc của mọi người đã được giải tỏa và tâm lý của họ tốt hơn nhiều so với trước đây.
Chiều hôm nay Vương Văn Quảng đặc biệt nghỉ làm sớm để đến nhà trẻ đón Tiểu Kiến Minh.
Trẻ con đúng là lớn nhanh như diều gặp gió, nhìn thấy cậu con trai út đang tươi cười chạy về phía mình Vương Văn Quảng ngẩn người một lúc. Trong trí nhớ của anh thì cậu con trai út vẫn còn là một đứa bé nằm trên giường miệng ngậm bình sữa, mà hiện giờ đã lớn như vậy rồi.
Tiểu Kiến Minh ôm lấy đùi của cha mình và hét lên một cách phấn khích: “Cha, cha ơi!”
Vương Văn Quảng cúi xuống bế con trai lên, hôn mạnh vào má cậu nhóc và nói: “Hôm nay Tứ Bảo có ngoan không?”
Tiểu Kiến Minh gật đầu nói: “Con rất ngoan, cha có ngoan không?”
Vương Văn Quảng cười nói: “Cha cũng ngoan lắm, nào, chúng ta đi tìm mẹ nhé?”
Tiểu Kiến Minh lập tức lớn tiếng nói: “Vâng ạ!”
Thật ra với tư cách là hiệu phó, Vương Văn Quảng cũng đã đến tổ công tác vài lần. Nhưng mỗi lần đến đều là thảo luận công việc, giao tiếp cũng chỉ gặp mỗi một mình tổ trưởng Trần, anh chưa bao giờ đến văn phòng chính của tổ công tác. Do đó khi anh mở cửa bước vào cùng với Kiến Minh, Triệu Trân Trân rất ngạc nhiên.
Trương Lộ Lộ rất vui khi nhìn thấy Tiểu Kiến Minh, lấy ra rất nhiều giấy cắt nhiều màu sắc từ ngăn kéo để cho cậu nhóc chơi, những thứ này là đạo cụ sân khấu phế liệu còn sót lại.
Gần đây tổ công tác cũng không quá bận rộn, hai vở kịch hiện đại đều đã được luyện qua vài lần, chỉ chờ thông báo từ thị chính. Những ngày này Triệu Trân Trân đang học vật lý cấp ba, lúc này vừa hay cô đang làm dở một đề nên cười nói với chồng: “Anh chờ em một chút, em xong ngay rồi đây!”
Tổ công tác tuy không trực thuộc trường đại học, nhưng văn phòng lại đặt trong trường, hơn nữa nhiều khi công việc cần sự hợp tác và hỗ trợ của nhà trường. Vì vậy với tư cách là hiệu phó, Vương Văn Quảng là một lãnh đạo lớn mà mọi người rất khó tiếp xúc, mười mấy người trẻ tuổi trong phòng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Trịnh Đông Siêu là một sinh viên tốt nghiệp khoa hóa học của trường, từng là học sinh của Vương Văn Quảng. Cậu ta đứng lên chào thầy một tiếng, sau khi rót xong cốc nước thì không biết mở lời từ đâu.
Vương Văn Quảng gật đầu với cậu ta, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi vẫy tay với những người trẻ tuổi trong phòng và cười nói: “Mọi người cứ làm việc của mình đi!”
Bởi vì lãnh đạo của thị chính bất cứ lúc nào cũng có thể đến xem kịch hiện đại. Những ngày này Hoàng Anh rất chăm chỉ, cô ta không chỉ học thuộc hết tất cả lời thoại mà còn cân nhắc từng lời nói và hành động, mỗi động tác cũng đều tập đi tập lại nhiều lần. Nhưng lúc này tuy kịch bản ở trong tay cô ta nhưng cô ta lại không có tâm trí để tập trung xem nó.
Hoàng Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt to đẹp đảo qua đảo lại quan sát một cách tỉ mỉ.