Cho dù là hiệu phó Vương có mặc trên mình bộ đồ quân giải phóng hơi cũ đi chăng nữa cũng không thể che đậy đi sự điển trai, hơn nữa còn toát lên vẻ khí chất chỉ thuộc về những người đàn ông có địa vị có quyền thế vô cũng quyến rũ.
Cô ta lại hướng ánh nhìn về phía Triệu Trân Trân, cô ăn mặc cũng rất giản dị, một cái áo choàng màu xanh lá đã được giặt đến mức bạc đi. Nhưng dù chỉ là ăn mặc đơn giản như thế, ngược lại lại có thể tôn lên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Thật ra, Hoàng Anh cảm thấy về ngũ quan thì cô ta đẹp hơn Triệu Trân Trân nhiều, nhưng không biết tại vì sao lại cảm thấy Triệu Trân Trân vô cùng thu hút.
Hình như là cô ta đã nhìn chằm chằm khá lâu nên Triệu Trân Trân có cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên thì Hoàng Anh nhanh chóng chuyển ánh nhìn đi.
Triệu Trân Trân cảm thấy hình như là bởi vì sự có mặt của Vương Văn Quảng nên đồng nghiệp của cô có chút không thoải mái, thế nên cô không làm đề nữa, cô gập sách lại rồi nói: “Lộ Lộ, chút nữa em nói với tổ trưởng Trần một tiếng nay chị tan làm sớm nhé!”
Trương Lộ Lộ gật đầu.
Hai vợ chồng dắt Tứ Bảo đã đi ra khỏi văn phòng, Hoàng Anh không thể nào mà nhịn nổi còn nhìn theo họ qua ô cửa sổ.
Bởi vì Hoàng Anh là một cô gái rất xinh đẹp, lúc vừa lên cấp hai đã có nam sinh viết thư tình cho cô ta, đến đại học thì người theo đuổi càng nhiều thêm. Thật ra cũng không thiếu những nam sinh ưu tú nhưng cô ta có yêu cầu rất cao, đặc biệt là sau khi tốt nghiệp rồi đi làm, yêu cầu lại càng cao hơn, cho nên dù có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô ta không chọn một ai.
Dĩ nhiên, Hoàng Anh cũng không có yêu cầu cao, nhưng cô ta có tiêu chuẩn khắt khe của riêng mình. Đầu tiên nhất định là phải đẹp trai, đây là điều kiện cơ bản nhất. Thứ hai khá là thực tế, đó là điều kiện gia đình cũng không quá thấp kém. Điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất là người này phải có sự hài hòa, có trách nhiệm, có năng lực, hơn nữa còn phải là người mà cô ta vừa nhìn đã thích.
Người có thể đáp ứng được hai điều kiện trước đó đã không có mấy ai, thêm điều cuối cùng nữa vậy thì khó càng thêm khó.
Dĩ nhiên, thật ra Hoàng Anh có tham khảo qua một vài mẫu người, mẫu người thứ nhất là anh họ của cô ta, người còn lại là Vương Văn Quảng.
Đợi cho đến khi hình bóng của hai vợ chồng Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân hoàn toàn đi khỏi, Hoàng Anh mới thu ánh nhìn của mình lại.
Nói thật, trước đây cô ta không biết Triệu Trân Trân nên luôn cảm thấy cô không xứng với hiệu phó Vương. Dạo gần đây tiếp xúc khá nhiều nên mới phát hiện tuy rằng trình độ văn hóa của Triệu Trân Trân không cao, nhưng lại là một người phụ nữ rất dễ hòa hợp khiến cho người ta cảm thấy thoải mái mà cũng rất có sức hút, cũng có thể miễn cưỡng xứng đôi với hiệu phó Vương.
Nhưng hôm nay gặp mặt, cô ta không thể không thừa nhận quả thật Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân rất xứng đôi, họ lại còn thương yêu nhau đến thế.
Đặc biệt là ánh mắt của hiệu phó Vương nhìn Triệu Trân Trân đầy ắp tình yêu, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ!
Hoàng Anh thở dài, vận mệnh của cô ta cũng không đến nỗi đen đủi, bỗng nhiên gặp được một người khiến cho bản thân rung động, chỉ là thân phận của người này đối với cô ta mà nói quá cao!
Gia cảnh của Lư Chí Vĩ cô ta đã biết được khá rõ từ chỗ thư ký Phùng.
Cha của Hoàng Anh là cục trưởng cục lương thực của thành phố Bình Thành, mẹ là trưởng ban của bưu cục thành phố Bình Thành. Điều kiện gia đình như vậy mà đem ra so với những gia đình bình thường cũng coi là lợi hại, nhưng so với Tư lệnh Lư, cộng thêm bản thân Lư Chí Vĩ cũng là một cán bộ có cấp bậc rất cao, vậy thì đã bị nghiền nát thành cặn bã rồi.