Vương Kiến Dân lắc đầu, cũng chẳng biết là vùng biển này có chuyện gì nữa. Cậu bé sớm đã quan sát được, ngay cả bóng hình của cá cũng không có, có lẽ trời lạnh nên những thứ bé nhỏ thường trốn vào trong chỗ nước sâu? Có điều không được phép đi xuống sâu thêm nữa, nếu như để mẹ nhìn thấy thì sẽ bị phê bình!
Cậu bé nói với em trai: “Chắc là không được đâu, hay là chúng ta đi đến chỗ mỏm đá kia, xem là có thể tìm được con hàu nào không?”
Vương Kiến Quốc vui vẻ đồng ý.
Hai anh em lần này đã có thu hoạch, Vương Kiến Dân nhặt được bốn năm con, Vương Kiến Quốc cũng tìm được hai con. Hai anh em rất vui mừng, cứ thế đi chân trần chạy qua đây, hai tay giơ cao lớn tiếng hét lên: “Mẹ, mẹ mau nhìn này, con hàu này có to không?”
Triệu Trân Trân cười rồi khen vài câu, thấy thời gian không còn sớm cô nói: “Mau đi giày vào đi! Gọi các em con qua đây chúng ta đi về nhà thôi!”
Vương Kiến Xương mới xây được một tòa lâu đài, Tiểu Kiến Minh ngó qua ngó lại, vui mừng đến nỗi vỗ tay mãi. Tiểu Kiến Xương trong lòng rất tự hào nên không muốn đi. Có điều trời bắt đầu tối dần, gió biển thổi qua áo cậu nhóc, mẹ từng nói từ nhỏ sức khỏe cậu nhóc đã yếu không thể nào chịu được gió biển, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh. Nếu mà bị cảm lạnh thì sẽ bị sốt, sẽ phải đến bệnh viện để tiêm.
Cậu nhóc không hề muốn bị tiêm.
Vương Kiến Xương cứ đi một bước lại quay lại nhìn, không nỡ rời khỏi tòa lâu đài mà mình vừa xây xong.
Hai vợ chồng chuẩn bị đưa các con trở về thì một người trông giống như là ngư dân đeo một cái giỏ bước đến rao bán: “Tôm cá tươi ngon có mua không?”
Triệu Trân Trân trước đây có nghe qua thím họ nói bên này bởi vì có thuyền cá hay đi qua, thỉnh thoảng có thể mua được hải sản tươi. Nhưng trước giờ chưa từng gặp qua, không ngờ hôm nay khá là may mắn, may mà trong túi cô có đem theo tiền nên chọn mấy con cá béo. Ngư dân điêu luyện dùng dây cỏ buộc chặt con cá lại, lại chỉ vào một cái giỏ đựng cua khác và nói: “Béo lắm đấy, con nào cũng có gạch, chọn mấy con đi?”
Vương Văn Quảng thích ăn cua nên cô chọn lấy mười mấy con to nhất, ngư dân vẫn cứ dùng dây cỏ để buộc chặt lại.
Vương Kiến Xương nhìn thấy mấy con cá béo thì đã lãng quên tòa lâu đài.
“Mẹ ơi, tối nay chúng ta có cá ăn ạ?”
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Đúng vậy, mẹ sẽ làm món cá hấp nhé?”
Mấy đứa trẻ đồng thanh đồng ý.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Trân Trân trông Tiểu Kiến Minh, nhân tiện giám sát cậu cả và cậu hai làm bài tập. Vương Kiến Quảng dạy học môn địa lý cho Kiến Xương. Đây là lần đầu tiên Kiến Xương học địa lý, mặc dù có rất nhiều danh từ không hiểu lắm, nhưng có vẻ nghe rất hăng say. Sau khi học xong, Vương Kiến Quảng lại dắt cậu nhóc đi tắm.
Đợi sau khi mấy đứa bé đã sửa soạn xong rồi sang phòng bên ngủ, chiếc đồng hồ trên tường vừa chỉ đúng chín giờ.
Triệu Trân Trân cẩn thận đặt cậu con trai nhỏ đã ngủ say trên tay xuống chiếc giường nhỏ, nhỏ giọng nói với chồng: “Anh đi nghỉ trước đi, em ra gian ngoài đọc sách một chút!”
Vương Văn Quảng không nói gì, nhưng lại nắm chặt lấy tay của vợ.
Triệu Trân Trân cười nói: “Được rồi, em xem xong nhanh thôi!”
Vương Văn Quảng không níu vợ, mà lại cùng vợ ra bên ngoài phòng khách.
Gió thu rì rào, mặc dù mới có chín giờ nhưng bên ngoài đã không còn những tiếng huyên náo như những ngày hè nữa. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài là một màu tối đen yên tĩnh, bởi vì là đầu tháng nên mặt trăng chưa được tròn vành cho lắm, nếu như không chú ý quan sát thì không nhìn thấy nó đã bị chặn sau lớp mây đen.
Vương Văn Quảng ngồi xuống bên cạnh vợ, từ trong ngăn tủ tìm ra một điếu xì gà định hút nhưng nghĩ lại lại bỏ xuống.