Triệu Trân Trân mở sách ra tỉ mỉ làm bài tập, đối với cô thì môn vật lý có chút trừu tượng, khi giải đề không được thuận lợi cho lắm. Do đó lâu lâu cô lại khẽ cau mày, có lúc lại bày ra bộ mặt với dáng vẻ như một học sinh chính hiệu. Trong mắt Vương Văn Quảng, cô như vậy quả thật vô cùng đáng yêu!
Anh không thể nhịn nổi đưa tay ra giúp cô chỉnh lại tóc mái trên trán cho cô, lại vỗ vỗ nhẹ vào vầng trán nhẵn nhụi của cô và nói: “Trân Trân, nếu như có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi anh!”
Triệu Trân Trân ngước mắt lên nhìn anh rồi cười tinh nghịch nói: “Không cần đâu, em làm xong ngay đây!”
Vương Văn Quảng bị cô chọc cười, không nhịn được mà đưa tay véo mà cô, nói: “Em mau lên, anh vội lắm rồi!”
Triệu Trân Trân nhịn cười nói: “Nếu như anh buồn ngủ vậy ngủ trước đi, em làm xong đề vật lý, còn muốn ôn lại một chút môn toán nữa!”
Lần này Vương Văn Quảng không nói gì, chỉ đứng dậy rất nhanh chóng thu dọn đống sách vở ở trên bàn, sau đó kéo vợ đi vào trong phòng ngủ.
Lư Chí Vĩ tự cho rằng việc anh ta đi đến nông trường Thanh Hòa khá là bí mật. Cho dù vị trưởng nông trường Đinh kia là người của Trần Hữu Tùng, công xã Anh Đào và Bình Thành vẫn có chút khoảng cách, hẳn là ngày hôm sau, thậm chí ngày thứ ba thị trưởng Trần mới biết được chuyện này.
Nếu như trưởng nông trường Đinh kia không phải là một người có độ mẫn cảm cao thì có lẽ thời gian thậm chí còn lâu hơn.
Nhưng mà anh ta lại không hề biết, kể từ khoảnh khắc anh ta đến Bình Thành thì nhất cử nhất động của anh ta khó mà thoát khỏi được tầm mắt của thị trưởng Trần. Sáng sớm ngày hôm nay lúc anh ta và thư ký lên xe đi đến nông trường, trên cùng chuyến xe buýt còn có hai người cảnh sát mặc thường phục. Hai người này trông ngoại hình trắng trẻo có vẻ yếu ớt, nhưng thực tế thân thủ khá tốt, sở trường của bọn họ là theo dõi.
Lư Chí Vĩ đã bị theo dõi mấy ngày hôm nay rồi nhưng lại không hề phát hiện ra.
Chiều hôm đó khi quay về Bình Thành, Lư Chí Vĩ không ngay lập tức đi đến tòa thị chính hỏi tội mà đi thẳng đến nhà của thị trưởng Trần. Trước tiên anh ta nấu một bát mỳ ăn, sau đó vào phòng bắt đầu viết báo cáo công việc, viết hết ra tất cả những vấn đề phát hiện ra ở Bình Thành, viết đầy ắp ba tờ giấy lớn.
Bài báo cáo này viết cho lãnh đạo cấp trên, sau khi anh ta viết xong lại cau mày viết một bản tố cáo, không cần nói cũng biết mũi nhọn nhắm thẳng vào thị trưởng Trần.
Tối hôm đó thị trưởng Trần trở về khá muộn, Lư Chí Vĩ đã ngủ được một giấc tỉnh dậy. Anh ta cố ý mặc bộ đồ ngủ đi lại trong phòng khách, phát hiện Trần Hữu Tùng nằm yên ở trên ghế sô pha, dáng vẻ trông rất mệt mỏi. Nhìn thấy anh ta cũng không nói một lời biểu cảm trên mặt lạnh lùng như băng.
Lư Chí Vĩ trong lòng cười nhạt, xoay người lại bước vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, trong cuộc họp hàng này của tòa thị chính Lư Chí Vĩ đã đưa ra chất vấn, chỉ ra những điểm chưa tốt trên tất cả các phương diện của tổ công tác, đồng thời chỉ trích gay gắt những vấn đề còn tồn tại ở nông trường Thanh Hòa. Cuối cùng anh ta chuyển chủ đề nói rằng tất cả những khúc mắc còn tồn tại này đều là do thị trưởng Trần Hữu Tùng cùng đồng tình với những kẻ tư sản, đây chính là tư tưởng sai lệch nghiêm trọng.
Lời vừa dứt, tất cả lãnh đạo đang ngồi ở đây dù cấp cao hay cấp thấp đều nhìn nhau, không ai dám phản bác, dĩ nhiên cũng không thể nào đồng ý.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên khó xử và vô cùng nặng nề, cuối cùng vẫn là Trần Hữu Tùng mở đôi mắt tức giận rừng rực phá vỡ sự im lặng.
Tối hôm qua anh ta không hề ngủ, không biết tại sao anh ta lại nhớ đến cha mình là Trần Hướng Nam .