Sau đó anh ta cố nhắm mắt lại, nhưng cho dù là vậy nụ cười mơ hồ của cha vẫn cứ luôn lướt qua lướt lại trước mặt anh ta.
Trong ấn tượng đó là một mùa thu vô cùng trong lành, so với mùa thu của Bình Thành hiện tại thoải mái hơn nhiều, cha rất hiếm khi có thời gian đưa anh ta và các em trai em gái ra ngoại ô cưỡi ngựa. Lúc ấy còn có tư lệnh Lư bây giờ đi cùng, lúc đó cha anh ta có giới thiệu như thế này: Hữa Tùng à, cha và chú Lư là bạn bè cả đời với nhau, nếu như có một ngày nào đó cha xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trên chiến trường, con nhớ nhất định phải nghe lời chú Lư của con!
Lúc còn thiếu niên anh ta tin rằng đó là thật, nhưng kể từ sau khi bắt đầu sự nghiệp và đã phải liên tiếp chịu nhiều lần thiệt thòi lớn, anh ta lựa chọn không hề hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai. Hơn nữa, bất cứ ai chặn đường anh ta đều phải chọn cách nhường bước.
Cho dù là đứa con trai út mà chú Lư yêu thương nhất cũng không phải là ngoại lệ.
Điều khiến cho Lư Chí Vĩ ngạc nhiên là, Trần Hữu Tùng mở lời đã tự phê bình mình một cách thành khẩn. Không những thừa nhận những vấn đề mà Lư Chí Vĩ đưa ra, còn biểu thị sẽ ngay lập tức kêu gọi các bộ phận của tòa thị chính đều gia nhập vào trong công tác cách mạng nhiệt huyết. Tất cả các tiêu chuẩn đều phải nghiêm khắc làm theo những yêu cầu mà chủ nhiệm Lư nói.
Cuối cùng còn lấy ra một bản kiểm điểm đã được viết từ trước, một lần nữa kiểm điểm lại sai lầm chính trị của bản thân.
Không biết vì sao Lư Chí Vĩ có chút lo lắng, mọi chuyện không hề tiến triển dựa theo kế hoạch của anh ta, gần như còn tốt hơn những gì anh ta dự định, nhưng hình như lại có chút gì đó kỳ quái.
Nhưng cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, Trần Hữu Tùng đã tự mình nhận thức sâu sắc được sai lầm của bản thân, hơn nữa còn đề ra những sai lầm mà bản thân cần nghiêm túc sửa đổi. Trong lòng Lư Chí Vĩ còn có chút đắc ý. Dù sao thì anh ta còn khá non nớt về mặt chính trị, nếu như đổi là người khác, nếu như Trần Hữu Tùng đã thừa nhận sai lầm chính trị thì ngay tức khắc sẽ bị áp giải đi.
Hơn nữa cụ thể là Lư Chí Vĩ, nơi đây là Bình Thành, căn bản là không có người của anh ta. Trong tay anh ta chỉ có hai thư ký, cho dù là muốn làm như thế cũng chẳng có điều kiện mà thực thi.
Cuộc họp rất nhanh đi đến hồi kết, sau khi thị trưởng Trần kiểm điểm bản thân cả người vô cùng thoải mái, sắc mặt ông ta khôi phục lại bình thường cười và nói: “Chủ nhiệm Lư đến chỉ đạo công tác ở Bình Thành cũng được vài ngày rồi, nhưng vì công việc khá bận, nên cứ mãi không thể có sự giao tiếp hiệu quả được với tất cả mọi người. Sau khi mọi người trở về thì hãy dựa theo tình hình của bản thân mình viết một bản kiểm điểm, nhất định phải sâu sắc! Tối nay mọi người tụ tập ở nhà ăn, một là hoan nghênh chủ nhiệm Lư, hai là để chủ nhiệm Lư đích thân chỉ đạo công việc cho mọi người!”
Mọi người lập tức vỗ tay tán thành.
Lư Chí Vĩ cũng gật đầu nhẹ.
Tối hôm đó, nhà ăn tòa thị chính chuẩn bị một mâm cơm tối thịnh soạn, Lư Chí Vĩ thì thong thả tới sau.
Anh ta ngạc nhiên phát hiện ra tổ trưởng Trần và Hoàng Anh ở tổ công tác trường đại học vậy mà cũng đến tham gia.
Lần này anh ta có thể thuận lợi như vậy, nói ra thì công lao của cô gái ngốc này cũng không nhỏ, Lư Chí Vĩ cười khách sáo với Hoàng Anh.
Thị trưởng Trần đứng dậy nhường Lư Chí Vĩ vào vị trí cao nhất, sau đó vẫy tay với Hoàng Anh, chỉ vào vị trí bên cạnh và nói: “Đồng chí Tiểu Hoàng, vừa nãy tổ trưởng Trần của các cô có nói cô là người giỏi bóc cua nhất, mau ngồi vào đây! Chủ nhiệm Lư là lãnh đạo lớn đến từ Bắc Kinh, nhất định phải tiếp đón chu đáo!”