Tất nhiên là Hoàng Anh như cầu được ước thấy, vui vẻ ngồi qua đó, nói: “Xin thị trưởng yên tâm!”
Ban đầu Lư Chí Vĩ cũng có chút cảnh giác, nhưng tất cả mọi người ngồi ở đây bao gồm cả Hoàng Anh, trước khi bắt đầu bữa tiệc đều đã viết kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc nhất gửi cho anh ta, kèm theo sự thành khẩn mong được anh ta chỉ đạo tư tưởng. Điều này khiến cho sự hư vinh của anh ta đạt được độ mãn nguyện lớn nhất, bất giác cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hải sản ở nhà ăn cũng được luân phiên nhau mang lên từng đĩa to một. Hơn nữa điều thoải mái nhất là, Lư Chí Vĩ muốn ăn tôm, Hoàng Anh đã bóc sẵn rồi, muốn ăn cua, Hoàng Anh cũng đã bóc ra xong. Đến ngay cả cá cũng được bỏ hết xương và sắp ngăn nắp để trong đĩa.
Từ nhỏ Lư Chí Vĩ đã lớn lên trong điều kiện đãi ngộ tốt, lúc còn nhỏ ở nhà anh ta lúc nào cũng có người chuyên môn chăm sóc. Nhưng sau khi lớn lên tư lệnh Lư vì để giúp anh ta rèn luyện, đã đưa anh ta vào trong quân đội rèn luyện hai năm, đã từ rất lâu không có ai chăm sóc anh ta tỉ mỉ giống như là Hoàng Anh hiện giờ. Hơn nữa Hoàng Anh còn là một cô gái trẻ đẹp như vậy.
Cả người anh ta vô cùng thoải mái.
Ăn được nửa bữa, thị trưởng Trần là người đầu tiên mời anh ta rượu. Tửu lượng của Lư Chí Vĩ không được cao cho lắm, có điều phải nên nể mặt thị trưởng Trần, anh ta nhấc ly rượu lên không do dự mà uống cạn.
Nhưng không ngờ được rằng, những người ngồi đây ai nấy đều lần lượt đến mời rượu anh ta.
Uống chén thứ hai thì sẽ có chén thứ ba, uống chén thứ ba sẽ có chén thứ tư, rất nhanh Lư Chí Vĩ đã bị chuốc say.
Thị trưởng Trần nhìn thoáng qua cậu con trai của người bạn kết giao thâm tình của cha mình ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đặt ly rượu xuống bàn nói với Hoàng Anh: “Tiểu Hoàng à, một việc cũng không nên làm phiền hai người, vẫn phải nhờ cô dìu chủ nhiệm Lư về phòng nhé!”
Hoàng Anh ngượng ngùng gật đầu.
Ngày hôm sau Lư Chí Vĩ thức dậy với một cái đầu đau như muốn nổ tung. Anh ta đột nhiên phát hiện bản thân không phải ở nhà của thị trưởng Trần, mà là trong phòng khách của tòa thị chính, hơn nữa còn có một người phụ nữ lạ ngồi trước giường của anh ta.
Anh ta cau mày, trí nhớ cuối cùng của tối hôm qua là Hoàng Anh dìu anh ta vào phòng.
Còn người phụ nữ này là ai?
Anh ta còn chưa kịp hỏi, người phụ nữ trẻ tuổi thanh tú đã mở lời trước: “Chủ nhiệm Lư đã tỉnh rồi sao? Có muốn uống nước không?”
Lư Chí Vĩ trợn mắt nhìn cô ta và hỏi: “Cô là ai?”
Người phụ nữ trẻ tuổi trả lời: “Tôi là Mễ Lam của ban thư ký tòa thị chính!”
Lư Chí Vĩ cau mày nghĩ, hình như tối qua trên tiệc rượu có người này, anh ta lại hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Nữ cán bộ Mễ Lam cúi đầu, dáng vẻ tỏ ra rất ngượng ngùng, nhưng lời mà cô ta nói ra lại khiến cho anh ta vô cùng kinh ngạc.
“Chủ nhiệm Lư, từ tối hôm qua đến giờ tôi vẫn luôn ở đây mà.” Nói xong Mễ Lam ngẩng đầu lên, cắn môi chỉ vào bên trong giường.
Lư Chí Vĩ nhìn cô ta như nhìn thấy ma, tức giận nói: “Cô đang nói bậy bạ cái gì vậy?”
Mặc dù anh ta là thanh niên chưa lập gia đình, nhưng nam nữ lên giường là một vấn đề lớn, hơn nữa đây là Bình Thành không phải ở thủ đô. Đừng nói thật sự xảy ra vấn đề, cho dù không có vấn đề gì, lỡ như có người ác ý vu oan cũng rắc rối to rồi! Ví dụ như tình hình bây giờ có vẻ rất không ổn!
Đầu Lư Chí Vĩ đau như búa bổ, mà giờ phút này đầu có đau hơn nữa cũng không quản được. Anh ta lập tức ngồi dậy, đang định mặc áo khoác vào Mễ Lam đã lấy quần áo đã xếp ngay ngắn trên ghế đưa cho anh ta, cười nói: “Vừa rồi nhân viên phục vụ còn hỏi chủ nhiệm Lư đã dậy chưa, căng tin đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, có món cá vàng chiên chủ nhiệm Lư thích ăn!”