Lư Chí Vĩ vừa vội vàng mặc quần áo vào vừa khó chịu nói: “Vị đồng chí nữ này, tôi không biết tại sao cô lại ở trong phòng của tôi, nhưng tôi ra lệnh cho cô, ra ngoài ngay lập lức!”
Mễ Lam vốn đang cười hi hi, vừa nghe thấy lời này lập tức che mặt khóc, vừa khóc vừa xấu hổ nói: “Chủ nhiệm Lư, tôi biết tôi không xứng với anh, nhưng chúng ta đều đã làm chuyện vợ chồng rồi, anh phải có trách nhiệm với tôi!”
Lư Chí Vĩ nghe thấy câu này đầu tiên là sửng sốt, sau đó quả thật là tức giận muốn bùng nổ!
Ở phương diện khác thì không dám nói, nhưng trong vấn đề nam nữ anh ta vẫn rất có nguyên tắc. Điều kiện của anh ta tốt như vậy, con gái muốn leo lên người anh ta cũng không ít. Nhưng anh ta luôn giữ mình trong sạch, đã không vừa mắt thì tuyệt đối sẽ không lợi dụng, vậy nên đến giờ anh ta vẫn là một chàng trai trinh nguyên.
Mễ Lam này trong nhóm người thường cũng được coi là có ngoại hình bắt mắt, nhưng còn kém xa so với cô gái xinh đẹp mỹ miều như Hoàng Anh. Lư Chí Vĩ có tự tin rằng cho dù ở trước mặt Hoàng Anh thì anh ta cũng không xằng bậy, nên đối với Mễ Lam lại càng không.
Lúc này anh ta cảm thấy rất tồi tệ, vừa chán ghét vừa tức giận. Thấy Mễ Lam vẫn đứng bất động trong phòng, cơn giận chợt bùng lên. Anh còn chưa kịp cài cúc áo đã sải bước tới vung chân đá một cái, vẻ mặt anh ta dữ tợn nói: “Đừng có ở đây giả thần giả quỷ, còn không mau cút ra ngoài!”
Anh ta càng muốn nhanh chóng thoát khỏi, cô ta càng không vội.
Trước khi làm việc trong tòa thị chính, Mễ Lam làm việc ở sở thể thao thành phố hai năm, giỏi nhất là chạy nước rút và vật lộn nên cơ thể rất linh hoạt, cô ta tránh sang một bên.
Cô ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tức giận của Lư Chí Vĩ giây lát, rất bình tĩnh nói: “Chủ nhiệm Lư, chuyện này anh phải cho tôi một lời câu trả lời, nếu không, tôi sẽ đến gặp lãnh đạo cấp trên để đòi công bằng!”
May mắn thay, Lư Chí Vĩ không phải là kẻ không có đầu óc như thanh niên bình thường. Anh ta nhịn xuống xúc động muốn động tay động chân, rất tỉnh táo nhận ra rằng chắc chắn Mễ Lam không phải là người bình thường, anh ta đã bị gài bẫy.
Bất kể là sự thật như thế nào, hiện tại điều quan trọng nhất có lẽ là phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không người đàn bà không biết xấu hổ này kêu lên. Cho dù là giả, anh ta cũng sẽ gặp phiền toái lớn!
Thậm chí Lư Chí Vĩ còn chưa kịp thay giày, anh ta xỏ đôi dép lê chuẩn bị tức khắc rời khỏi hiện trường, lúc này trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
“Chủ nhiệm Lư còn chưa tỉnh à, thị trưởng Trần đã giục hai lần rồi. Cuộc họp bên kia đã tiến hành được một nửa rồi, còn rất nhiều quy định chờ chủ nhiệm Lư tới thảo luận...”
“Cán bộ Mễ đã tỉnh rồi, nhưng mà...”
Lư Chí Vĩ nghe thấy giọng nói của thư ký Trương, anh ta giơ tay đẩy Mễ Lam đang đứng ở cửa sang một bên, kéo cửa ra nói: “Trưởng ban Trương, cuộc họp đang gấp, chúng ta đi tới đó trước đã!”
Thư ký Trương không trả lời anh ta mà nhìn chằm chằm lên người anh ta.
Lúc này Lư Chí Vĩ mới phát hiện áo ngoài của mình không được cài khuy, mà anh ta đang đi dép lê, bởi vì chưa rửa mặt cộng thêm đã say rượu nên trông hơi nhếch nhác. Nhưng dù vậy anh ta cũng không thể quay trở lại phòng nữa, nên anh ta hơi lúng túng nói: “Tôi đi căng tin ăn sáng trước!”
Lúc này Mễ Lam mới từ trong phòng đi ra, còn chưa kịp nói chuyện đã chạy tới khóc lóc với thư ký Trương: “Trưởng ban Trương, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi!”
Thư ký Trương sửng sốt, nhìn Lư Chí Vĩ đầu bù tóc rối, lại nhìn quần áo có chút xốc xếch trên người Mễ Lam, ánh mắt lóe lên một tia tò mò, hỏi: “Đồng chí Mễ cũng ở đây? Có chuyện gì sao?”