Mễ Lam nước mắt giàn giụa chỉ vào chủ nhiệm Lư nói: “Trưởng ban Trương, tối hôm qua chủ nhiệm Lư đã làm xằng bậy với tôi, sáng nay lại phủ nhận, tôi thật sự rất thích anh ấy!”
Lúc này Lư Chí Vĩ tìm thấy đôi giày da trong phòng, cầm trên tay còn chưa kịp mang đã tức giận vặn lại: “Đồng chí nữ này thật không biết xấu hổ! Tối qua tôi say quá làm sao lợi dụng được cô. Hơn nữa, sao cô không soi gương lại đi, bộ dạng ghê tởm đó, ai mà thèm lợi dụng cô đây?”
Thư ký Trương vẫn giữ nụ cười trên môi, vỗ vỗ vai Lư Chí Vĩ nói: “Chủ nhiệm Lư đừng nóng, như thế này đi, trước tiên khoan vội chuyện họp hành. Đi, anh với đồng chí Mễ đến văn phòng của tôi, nói rõ mọi chuyện trước rồi tính tiếp.”
Lư Chí Vĩ chắc chắn sẽ không mắc lừa nữa, anh ta xỏ giày vào rồi quay người bỏ đi.
Thư ký Trương không hề ngăn cản, nhưng Mễ Lan hét lên: “Trưởng ban Trương! Chủ nhiệm Lư đây là đang chạy trốn, tôi sẽ kiện anh ta tội cưỡng hiếp! Tổ chức phải giải quyết cho tôi!”
Nghe thấy hai từ cưỡng hiếp, Lư Chí Vĩ hơi dừng lại một lúc, nhưng vẫn không quay lại.
Lư Chí Vĩ một hơi đi ra ngoài nhà khách, hai thư ký của anh ta đang đợi ở ngã tư. Thư ký Mao có vẻ lo lắng, nhưng Tiểu Phùng lại rất vui vẻ hỏi: “Đêm qua chủ nhiệm Lư ngủ có ngon không?”
Đêm qua Lư Chí Vĩ say rượu, vốn dĩ Tiểu Phùng có nhiệm vụ chăm sóc anh ta, nhưng hôm qua thị trưởng Trần đã lên tiếng. Tiểu Phùng đã tận mắt nhìn thấy Hoàng Anh đỡ chủ nhiệm Lư vào phòng mới an tâm đi ăn uống với thư ký Mao. Họ làm thư ký khổ cực, lúc lãnh đạo ăn họ không được ăn, cần phải ôm cái bụng đói đợi lệnh, chỉ khi lãnh đạo ăn no rồi mới đến lượt mình.
Lúc này Lư Chí Vĩ đã tích một bụng lửa giận, nhìn thấy hai người đàn ông vô dụng kia càng thêm giận, giơ một chân lên đá cho anh ta một đá, cả giận nói: “Các người là đồ vô dụng đấy à? Bây giờ là mấy giờ rồi mà cũng không biết đến nhà khách gọi tôi, đứng ngốc ra ở đây làm gì?”
Tiểu Phùng bất ngờ không kịp tránh, bị anh ta đá trúng cong eo lại. Thư ký Mao thành thục hơn một chút, cúi đầu nói: “Chủ nhiệm Lư, thật ra chúng ta đã đến đây từ lâu rồi, nhưng người của nhà khách không cho vào!”
Lư Chí Vĩ chỉ đi về phía trước không nói một lời.
Thư ký Mao và Tiểu Phùng theo sát phía sau, không dám hỏi một lời.
Đi được nửa đường, Lư Chí Vĩ đột nhiên do dự, anh ta vốn dự định là trước tiên đến nhà thị trưởng Trần lấy hành lý ra, sau đó bắt xe chạy trở về thủ đô! Những chuyện ở Bình Thành tạm thời anh ta không quản nữa, trước tiên tha cho Trần Hữu Tùng một lần. Đương nhiên, những chuyện lộn xộn khác anh ta sẽ không nhận!
Nhưng nếu như anh ta cứ như đi thế này, chẳng phải là đã sập bẫy của Trần Hữu Tùng rồi sao?
Nếu anh ta rời đi, trong mắt người ngoài là biểu hiện của sự nhu nhược, như vậy rất có thể sẽ có rất nhiều người tin vào lời xằng bậy của Mễ Lam. Anh ta còn chưa biết lãnh đạo sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng sợ là cha anh ta, Tư lệnh Lư, sẽ đánh anh ta một trận nhừ tử!
Bị đánh cũng không là gì, ráng chịu một chút là qua thôi, mấu chốt là chuyện này có ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của anh ta không?
Bước chân của Lư Chí Vĩ không tự chủ được mà chậm lại, buổi sáng anh ta còn chưa ăn cơm, hiện tại bụng đói cồn cào nên anh ta ghé vào một nhà hàng quốc doanh bên đường.
Một mạch ăn hết mấy cái bánh quẩy, uống hai bát sữa đậu nành, tâm trạng Lư Chí Vĩ đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh ta mượn phòng bếp phía sau nhà hàng rửa mặt, lại lên tinh thần rồi trở lại tòa thị chính.
Vì Lư Chí Vĩ chậm chạp không đến, phó thị trưởng Lý, người chủ trì cuộc họp hàng ngày phải kết thúc cuộc họp sớm.