Ai ngờ ông ta vừa ngồi xuống văn phòng, chưa đọc xong nửa trang tài liệu, thư ký Trương đã mang theo Mễ Lam đang khóc sướt mướt bước vào.
Năm nay phó thị trưởng Lý đã ngoài 60 tuổi, là nhóm lãnh đạo thành phố lâu đời nhất trong thị chính Bình Thành, làm việc lão luyện tài giỏi, rất ăn ý với thị trưởng Trần. Sau khi cựu phó thị trưởng Mã vào tù, công việc tài chính của thành phố do ông ta phụ trách. Nhưng ngoài ra ông ta còn phụ trách các vấn đề về dân sự, thủy lợi, lực lượng vũ trang nhân dân và các công tác khác của thành phố, trong đó bao gồm cả các đơn vị như Liên đoàn Phụ nữ. Vậy nên trưởng ban Trương đến tìm ông ta để xử lý chuyện Mễ Lam là đúng rồi.
Mễ Lam vội vàng kể lại sự tình một lần, có lẽ là sợ lãnh đạo không tin, cô ta còn cởi cúc đầu tiên trên áo sơ mi của mình ra, chỉ vào vết đỏ trên cổ nói: “Phó thị trưởng Lý, ông nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi. Tuy chủ nhiệm Lư là cán bộ lớn của thủ đô, nhưng Mễ Lam tôi cũng là cán bộ được đảng và nhân dân đào tạo lại bị anh ta chà đạp như vậy, thật sự quá oan khuất!”
Phó thị trưởng Lý im lặng, đưa mắt ra hiệu với thư ký đứng bên cạnh.
Vừa rồi, lúc Mễ Lam khóc kể lại mọi chuyện, thư ký Ngô đã viết hết trên giấy không bỏ sót một chữ nào. Lúc này anh ta đặt bút xuống, có chút nghiêm túc nói: “Đồng chí Mễ Lam, nếu như những gì đồng chí vừa phản ánh là sự thật, bất kể là ai, tổ chức sẽ giải quyết cho cô. Thế này đi, chúng tôi sẽ liên hệ với chủ nhiệm Lư để điều tra, xét thấy trạng thái của cô không thích hợp để tiếp tục tham gia công việc, thành phố sẽ sắp xếp cho cô ở lại nhà khách. Vừa hay cô nhân khoảng thời gian này tĩnh tâm một chút cũng tốt, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân!”
Mễ Lam lau khô nước mắt, gật đầu rời đi.
Lư Chí Vĩ mang theo hai thư ký đi đến tòa thị chính, mặc dù anh ta cho rằng mọi chuyện chỉ là cái bẫy, nhưng sợ trước sợ sau là chuyện không nên. Mặc dù chuyện giường chiếu nam nữ là một vấn đề khá nhạy cảm, nhưng chuyện này mà nói toạc ra thì vấn đề kiểu gì cũng nằm ở phía người phụ nữ. Đừng nói đến việc anh ta hoàn toàn không ngủ, cho dù có ngủ thì đã làm sao?
Trên đường đi anh ta cẩn thận suy nghĩ một chút, có thể trong thời gian ngắn sẽ bị ảnh hưởng một chút. Tỷ như có thể sẽ bị tổn hại thanh danh, nhưng nói đến ảnh hưởng đến sự nghiệp thì thật sự không đến mức đó!
Vì vậy, khi Lư Chí Vĩ ngẩng cao đầu bước vào văn phòng thị trưởng, trưởng ban Trương tình cờ đi ngang qua thực sự có chút ngạc nhiên. Anh ta còn cho rằng chủ nhiệm Lư này rất lanh lợi sẽ từ chối nhận tội rồi trực tiếp chạy về thủ đô. Chuyện nam nữ này rất khó nói rõ ràng, nếu người nam bỏ đi, Mễ Lam phải đến tòa để kiện. Chưa kể xử lý cho người ngoại tình rất khó, gia cảnh của nhà họ Lữ lại vững như vậy, căn bản là không thể nào kiện được. Hơn nữa người đã từng sống trên chiến trường đều vô cùng tàn nhẫn, Mễ Lam có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ hay không còn khó nói.
Ai biết tên ngu xuẩn này lại trở về!
Trưởng ban Trương suýt bật cười thành tiếng.
Mặc dù Lư Chí Vĩ quyết tâm hạ bệ thị trưởng Trần, nhưng sự thật là chính anh ta lại xảy ra chuyện, chỉ có thể dựa vào một mình thị trưởng Trần. Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, khách quan kể lại chi tiết câu chuyện, cuối cùng tức giận nói: “Đây chính là bịa đặt! Là ác ý vu oan! Một người phụ nữ xấu xa không biết xấu hổ như vậy, sao có thể trà trộn vào đội ngũ cán bộ của thị chính? Tôi đề nghị người như vậy nên lập tức cách chức!”
Thị trưởng Trần im lặng vài giây rồi nói: “Chí Vĩ, chuyện này của cậu hơi khó giải quyết. Cậu biết trên con đường chúng ta đi điều cần chú ý nhất chính là tác phong cá nhân, đặc biệt là trong chuyện nam nữ không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.